Chương trước
Chương sau
Câu nói của Lữ Thanh Thanh vừa dứt thì những đệ tử ở Huyền Thanh Tông ban đầu tin Diệp Mộ Cẩn, lúc này đều chế giễu: “Xinh đẹp như này mà không ngờ không nói câu nào thật cả, đúng là kẻ lừa đảo”.

“Tôi bảo rồi mà, làm sao đại trưởng lão lại từng gặp nguy hiểm đến tính mạng được? Lại còn được người khác cứu mạng nữa chứ? Câu chuyện này không buồn cười chút nào”.

“Lần này đúng là quỳ vô ích rồi, cho chết!”




“Không thể nào!”, sắc mặt Diệp Mộ Cẩn tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Ông mình không thể nói dối chuyện này được, ông cũng không có lý do gì phải nói dối.

Lẽ nào, Lữ Chân Tuân cố ý phủ nhận? Nếu quả là như vậy thì đúng là không có hy vọng gì nữa rồi.

Diệp Mộ Cẩn vô cùng tuyệt vọng.

“Có lẽ cô ta căn bản không đi thông báo cho ông nội mình”, nhưng lúc này Tiêu Nhược Dư lại thấp giọng nói với Diệp Mộ Cẩn.

Khóe mắt Diệp Mộ Cẩn giật giật.

Đúng vậy!

Rất có thể là như vậy.

“Cô Lữ! Có thể trả lại lệnh bài cho tôi không?”, Diệp Mộ Cẩn cố kìm nén, cô ta vốn rất muốn giết người, rất muốn liều mạng nhưng lúc này vẫn phải gượng nói.



“Trả cho cô này! Cái quái quỷ gì thế không biết! Hừm! Lại còn nói là tín vật nữa chứ, buồn cười chết đi được”, Lữ Thanh Thanh ném lệnh bài trong tay xuống đất, ném trước mặt Diệp Mộ Cẩn luôn.

Cheng!

Lệnh bài rơi xuống đất, âm thanh giòn tan.

Diệp Mộ Cẩn vội cầm lệnh bài lên. Nhưng lúc này cô ta giật mình, bởi vì lệnh bài đã bị đánh tráo.

Mặc dù đều là ngọc nhưng chất liệu ngọc khác nhau.

“Cô… Cô đổi lệnh bài của tôi rồi ư? Đây không phải là lệnh bài của tôi, trả cái thật lại cho tôi”, Diệp Mộ Cẩn đứng phắt dậy, đôi mắt đẹp đỏ ửng. Cô ta phẫn nộ đến nỗi mắt như biến thành màu máu, nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thanh, quát lớn.

Bởi vì quá tức giận nên lúc này khóe môi của Diệp Mộ Cẩn cũng đỏ ửng.

Sao trên đời lại có người bỉ ổi, độc ác đến vậy?

Diệp Mộ Cẩn nhất thời phẫn nộ chỉ muốn chửi tục.

“Thú vị thật! Tôi đổi lệnh bài của cô? Lừa bịp người khác không được nên giờ quay ra ăn vạ hả?”, trên mặt Lữ Thanh Thanh lộ ra vẻ chế giễu: “Trẻ tuổi xinh đẹp mà không ngờ nhân cách tệ đến nỗi buồn nôn. Tôi cảnh cáo cô, nếu còn tiếp tục la lối om sòm, kể cả cô không cút thì tôi cũng sẽ ‘tiễn’ cô cút đấy”.
“Trả lệnh bài lại cho tôi!”, Diệp Mộ Cẩn như phát điên. Bởi lệnh bài đó là vật duy nhất có thể chứng minh thân phận của cô ta và cũng là hy vọng để cứu Tô Minh, là ánh sáng duy nhất trong màn đêm tăm tối, vậy mà lại bị Lữ Thanh Thanh dập tắt như vậy, làm sao cô ta chịu nổi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.