Chương trước
Chương sau
“Tiểu tạp chủng, chết đi!”, tiếp đó, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia hét lên một tiếng, trong ánh mắt chỉ còn sót lại điên cuồng, điên cuồng đến không cần cả mạng sống, nhấc nắm đấm lên dùng hết ba trăm phần trăm sức mạnh vung về phía trước mặt Tô Minh.

Tô Minh không hề tránh đi.

Trong lúc sấm vang chớp giật, nắm đấm của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia đã đến gần trước người anh, vào lúc khoảng cách chỉ còn cách đầu anh một tấc, Tô Minh bỗng nhiên bộc phát sát ý, ngước mắt lên cũng nhấc cánh tay lên.


“Rắc”.

Tốc độ của Tô Minh quá nhanh.

Nhìn thì có vẻ nguy hiểm vô cùng, nhưng trên thực tế, vẫn nằm trong khả năng tuyệt đối của anh.

Anh nắm chặt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả.

Vừa chạm vào, dùng sức, cổ tay của người đàn ông trung niên kia lập tức bị bóp nát, nát thành xương cốt lẫn lộn với máu thịt.

Sự cách biệt thực lực khó mà hình dung nổi, cho dù người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia có đốt cháy chân khí và Tinh huyết thì cũng không thể bù đắp được cho loại cách biệt này.

“A a a…”.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả hú hét, đau đến mức các lỗ chân lông toàn thân như đang rỉ máu.

“Nói, ai phái ông trà trộn vào đây?”, mặt Tô Minh chẳng đổi sắc, lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, hỏi.

Người chống lưng cho nhà họ Nguỵ? Khả năng không lớn, thực lực của người chống lưng cho nhà họ Nguỵ ở Huyền Linh Sơn không hề mạnh, không bằng được Phiêu Diểu Tông.

Chỉ cần đám người đứng phía sau nhà họ Nguỵ trên Huyền Linh Sơn kia không phải là một lũ não tàn tật thì không có khả năng sẽ vì một gia tộc lệ thuộc mà mạo hiểm đi đối đầu đến chết với mình. Hậu quả mà Phiêu Diểu Tông phải gánh, người có mắt đều có thể nhìn ra được.

Còn về người chống lưng cho nhà họ Công Tôn và nhà họ Cơ? Cửu Hư Tông? Hoặc là nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn? Lại càng không thể, cùng một lý do, nếu như không có sự thù hận sống chết tuyệt đối và nắm bắt thời cơ tuyệt đối, thì đám thế lực ở Huyền Linh Sơn kia chắc chắn sẽ không dám chọc vào mình.

“Ha ha ha ha… Ông đây không nói cho mày biết!!! Tiểu tạp chủng, thực lực của mày rất mạnh, mạnh đến khó mà tưởng tượng được, nhưng, mày quá sơ ý rồi, mày không nên đi đến bên cạnh người ông đây!”, người đàn ông trung niên nọ cười ha ha, khí tức điên cuồng trên người đã chạm đến đỉnh điểm, ông ta bỗng nhiên hét lớn: “Nổ!”

Ông ta đã tự phát nổ.



Tự phát nổ một cách không do dự.

“Không hay rồi, Tô Minh, lui đi!”, trên sân Tây Lâm, Diệp Mộ Cẩn gào lớn, cả người mất hết khống chế…

Những người khác trên sân Tây Lâm cũng biến sắc rất nhanh, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia đã tự phát nổ một cách đầy quả cảm, quả quyết, khiến người ta bất ngờ, đó là tự phát nổ à!

Sau khi tự phát nổ, thân thể tan thành tro bụi.

Người bình thường thực sự không có đủ dũng cảm như vậy.

Hơn nữa, còn là một kẻ mạnh ở cảnh giới Tôn giả, đã rất mạnh rất mạnh rồi, đưa lên Huyền Linh Sơn thì cũng được coi như là một cao thủ, kẻ mạnh như vậy thế nào mà lại tự sát một cách quyết đoán thế chứ? Khiến tất cả mọi người đều không ngờ đến.

Quá bàng hoàng!
“Giáo tôn…”, bên trong lồng sắt, đám người Chu Khánh Di, Diệp Võ và các học viên khác cũng đều biến sắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.