Sau màn thị uy giết được Ngụy Khung thì Diệp Võ càng hăng hơn. Quyền cước vốn đã mạnh, giờ đây còn mạnh gấp nhiều lần. Một giây tung ra mấy quyền, quyền nào cũng như đoạt mệnh đối phương.
Chu Khánh Di cũng không kém cạnh, cô cầm trong tay kiếm ngọc, thân hình như con bươm bướm, nhanh đến nỗi không thể diễn tả nổi. Chỉ có tàn ảnh đang di chuyển như nữ thần kiếm hiệp, cây kiếm ngọc trong tay không ngừng lấy đi sinh mạng đối phương.
Còn toàn thân Diệp Phù cũng nhuốm đầy máu. Nhưng đó đều là máu của người khác. Kiếm trong tay anh ta cũng không ngừng run rẩy, càng lúc càng sáng.
Chỉ mất tầm 2,3 phút mà hơn 300 người trong viện võ đạo nhà họ Ngụy chỉ còn lại chưa đến 200 người. Số người chết quá nhiều.
“A… A… Tôi muốn ra ngoài… Tôi muốn ra ngoài…”.
“A... A… Ở đây toàn kẻ điên”.
“Tôi muốn sống… A… A…!”
…
Rất nhiều học viên của viện võ đạo nhà họ Ngụy đã như sắp sụp đổ.
Họ gào thét, điên cuồng giãy dụa, thậm chí còn giằng xé lồng sắt để chạy ra ngoài.
“Câm hết miệng lại!”, đúng lúc không ai ngờ tới nhất thì trong đám học viên nhà họ Ngụy có một người trẻ tuổi với ngoại hình bình thường, đột nhiên quát lên.
Hơn nữa, điều khiến mọi người kinh ngạc chính là trên mặt hắn toát lên sát ý và nụ cười tà ma.
“Ố?”, cùng lúc này, Tô Minh đột nhiên chau mày.
Người trẻ tuổi này thoắt cái đã bùng nổ khí tức rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638877/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.