Chương trước
Chương sau
“Bộ “Lôi Viêm Bộc” này đặc biệt phù hợp để kết hợp thi triển với Khí thế!”, Tô Minh lại nói.

Trong lúc nói, anh lại tiếp tục đánh quyền.

Mỗi một quyền đánh ra vang vọng trên sân luyện võ.

Quyền nào cũng rung động cả bầu không.


Sau mười quyền, không gian phía trước người Tô Minh mãi vẫn chưa thể bình thường lại.

Bầu không khí nóng rừng rực.

Giống như một quả mìn vừa được kích nổ.

Mà lúc này trên sân luyện võ, có rất nhiều học viên đều đứng ngây ra tại chỗ, như thể đã chìm vào giác ngộ!!!

Tô Minh gật đầu hài lòng.

Trên thực tế, đám học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp cũng khá là có thiên phú, dù gì cũng là những nhân tài trăm chọn một của nhà họ Diệp.

“Đội trưởng Chu, cô đi theo tôi”, Tô Minh không làm phiền đến các học viên khác trên sân luyện võ mà quay sang nhìn Chu Khánh Di.

Chu Khánh Di hầu như chẳng có chút thiên phú gì trên phương diện Quyền pháp, cho nên, lúc này, cô ta chẳng có thu hoạch gì chứ đừng nói đến giác ngộ, Tô Minh gọi cũng vì không muốn làm lỡ việc của cô ta.

“Giáo tôn”, Chu Khánh Di đi qua.

“Ngày kia chính là cuộc thi giao lưu giữa viện võ đạo của tám đại gia tộc, mặc dù chúng ta đã rất mạnh nhưng để phòng trừ thì tôi quyết định sẽ dạy cho mọi người một bộ Võ trận nữa. Võ trận chính là phiên bản đơn giản hơn của Trận pháp, rất dễ, tôi sẽ đưa hết những chi tiết về Võ trận cho cô trước, ngày mai cô hướng dẫn nhóm học viên luyện tập bộ Võ trận này”.

Tiếp đó, anh bắt đầu từ từ dạy từng chút một về nội dung chi tiết của “Bát Tiệt Võ trận” cho Chu Khánh Di”.

Chu Khánh Di cũng rất thông minh, không đến hai giờ sau đã nắm được điểm cốt yếu.

Thế là đủ.



Ngày tiếp theo.

Trên sân luyện võ của nhà họ Diệp, tất cả võ viên đều đang luyện tập “Bát Tiệt Võ trận”.

Tinh tuý của bộ Võ trận này nằm ở sức phối hợp, nằm ở việc tin tưởng vào đồng đội của mình, cũng nằm ở khí thế. Đám học viên của nhà họ Diệp đều có được hết các phẩm chất này, cho nên, khi luyện tập bộ Võ trận này thì học rất nhanh, hiệu quả mang đến cũng rất cao.

Chỉ một ngày thôi mà đã ra hình ra dạng.

Điều đáng được nhắc đến nhất là, đã có người tiến vào Nhập môn “Lôi Viêm Bộc” rồi, người đầu tiên Nhập môn đương nhiên là Diệp Võ, sau đó là đến một người thanh niên tên Hứa Trạch, tổng cộng có khoảng mười học viên khá là có thiên phú trên phương diện Quyền pháp.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Trời vừa sáng.

Ánh mặt trời vừa ló dạng.

Trên sân luyện võ của viện võ đạo nhà họ Diệp, tất cả các học viên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thành hàng thẳng tắp.

Bên cạnh sân luyện võ còn có rất nhiều xe ô tô đỗ sẵn ở đó để chờ bọn họ.

Không bao lâu sau.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau đi đến.

“Đi, đi đến Tây Lâm, cho tất cả mọi người nhìn thấy thành quả đạt được bằng máu, nước mắt, sống không bằng chết và sau khi chịu đựng vô số đau đớn trong thời gian vừa qua.
“Vâng!!!”, trên sân luyện võ, hơn 300 học viên của nhà họ Diệp hét lên đầy hào hùng, gân xanh nổi lên giần giật trên trán, gương mặt đỏ lựng, cảm xúc sục sôi đến khó mà hình dung được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.