“Hừm! Vậy là anh không yêu em rồi! Bảo anh hát cho nghe cũng không được. Anh đúng là đồ trai tồi. Vừa lấy đi tấm thân trong trắng của người ta mà giờ đã lật mặt vô tình…”, Diệp Mộ Cẩn tủi thân nói, dường như sắp khóc đến nơi.
Tô Minh chỉ biết cười khổ, rõ ràng biết cô bé ngốc này cố ý nũng nịu nhưng anh vẫn phải đầu hàng, nói: “Được rồi! Anh hát là được chứ gì?”
“Hì hì! Thế thì còn được”, Diệp Mộ Cẩn ‘trở mặt’ cũng nhanh, nói với giọng vô cùng đắc ý.
Hai tiếng sau đó hai người lại dính với nhau như sam mà không sợ người ngoài đến.
Khó khăn lắm mới ru Diệp Mộ Cẩn ngủ, sau đó Tô Minh lại quay lại rừng trúc và tiếp tục luyện tập.
Và rồi cứ từng quyền một…
Ngày hôm sau….
Khi trời sáng, Tô Minh quay về phòng lớn ở biệt thự thì người giúp việc đã bưng bữa sáng lên.
Lúc này Diệp Mộ Cẩn vẫn chưa dậy, còn ông cụ Diệp thì dậy rồi.
“Tô Minh! Cuộc giao lưu viện võ đạo giữa tám gia tộc, cháu phải cẩn thận chút nha!”, ông cụ Lý đột nhiên nói.
Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp.
“Ông vốn tưởng sau khi cháu tiêu diệt Phiêu Diểu Tông rồi sống sót quay về thì nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy sẽ biết sợ và đến tận nơi tìm cháu xin lỗi, thậm chí còn hủy bỏ cuộc giao đấu viện võ đạo. Nhưng ông đã nhầm rồi”.
Ông cụ Diệp nghiêm túc, nói: “Công Tôn Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638865/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.