Tô Minh ngẩn ra.
Rất bàng hoàng!
Hoàng Cực cung vẫn không phải là kẻ đầu xỏ đứng sau thực sự.
“Anh, anh tu luyện thành công “Thiên Vẫn Kiếm” rồi đúng không?”
Tô Minh gật đầu.
“Anh, cái mà anh tu luyện chỉ là tầng thứ nhất, chỉ là bề nổi của “Thiên Vẫn Kiếm”, còn “Thiên Vẫn Kiếm” thực thụ lợi hại hơn gấp cả trăm lần, cả nghìn lần so với tưởng tượng của anh. Anh, anh có thể nghiên cứu kỹ hơn về “Thiên Vẫn Kiếm, kiếm pháp này nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ thoát khỏi được tầng trái đất”.
Tô Ly nói một cách nghiêm túc, dường như không hề có ý đùa cợt nào: “Còn nữa, Hoàng Cực cung vẫn luôn biết “Thiên Vẫn Kiếm” nằm trong tay của bố mẹ, nhưng từ đầu chí cuối đều không dám đến gặp thẳng bố mẹ để lấy, theo lý mà nói, một đệ tử ngoại môn của Hoàng Cực cung đã có thể giết hết cả nhà họ Tô chúng ta đến mấy lần, vậy thì Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì?”
Tô Minh cũng yên lặng, đúng vậy, Hoàng Cực cung rốt cuộc là đang kiêng dè điều gì chứ?
“Dựa theo những gì em điều tra được trong mấy năm nay, cũng tìm ra được một số manh mối”, Tô Ly hít sâu một hơi, khẽ do dự rồi nói: “Em đang nghi ngờ, nhà họ Tô chúng ta không đơn giản, thậm chí… thậm chí…”.
“Thậm chí cái gì?”, Tô Minh nhìn chằm chằm Tô Ly.
“Thậm chí, bố mẹ cũng chưa chết”, Tô Ly đè thấp giọng xuống:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638852/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.