“Rắc rắc rắc…”, thậm chí Tô Minh còn nghe thấy tất cả xương cốt trong cơ thể mình đều đang gãy vụn.
Anh muốn thiêu đốt huyết mạch và chân khí của mình, muốn liều mạng, muốn tự hủy diệt nhưng tất cả đều không làm được.
Thậm chí, đến cả ‘quân át chủ bài’ trong nhẫn không gian cũng không dùng được, bao gồm cả bùa hộ mệnh để liên hệ với ông lão cũng không có thời gian lấy ra thì đã bị rách rồi.
Khi thực lực cách biệt lớn đến mức độ nhất định thì không làm nổi cái gì.
Tuyệt vọng!
Lúc này chỉ còn lại sự tuyệt vọng!
Một giây sau, chưởng ấn màu tím đã ở trên đỉnh đầu Tô Minh.
“Chàng trai! Hiện giờ tỉnh ngộ chưa? Con kiến thì phải biết lượng sức mình chứ! Nhà họ Hạ không phải là điều cậu tưởng tượng nổi đâu”, Hạ Thủ Nham nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.
Tô Minh sắp bị chưởng ấn màu tím biến thành tro tàn.
Mắt thấy chưởng ấn màu tím sắp chôn vùi Tô Minh.
Nhưng đúng lúc này…
Một giọng nói trong trẻo, thánh thót và vang vọng: “Đúng thế! Kiến thì phải biết lượng sức mình”.
Giọng nói đến đột ngột, và rồi một bóng hình xuất hiện ở bên cạnh Tô Minh.
Bóng dáng đó là của một cô gái rất trẻ.
Cô gái giơ tay chỉ lên bên trên. Đột nhiên một đường kiếm khí bật ra từ ngón tay ngọc ngà của cô ta.
Kiếm khí đó dễ dàng xé tan chưởng ấn màu tím đang xếp chồng lên nhau. Kiếm khí toát ra rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638847/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.