Giọng nói được vận dụng chân khí của ông ta chấn động cả Phiêu Diểu Tông.
Một giây tiếp theo.
Tám luồng ánh vụt thẳng lên trời.
Tám luồng sáng phóng ra từ bên trong núi Phiêu Diểu, chiếu rọi dải sáng.
Màu sắc khác nhau.
Vậy mà kết hợp thành một tháp ánh sáng khổng lồ.
Tháp ánh sáng bao phủ.
Tô Minh đã lao vào tháp ánh sáng đó.
“Ha ha ha… tiểu tạp chủng, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, cậu đã muốn xông vào, tám cửa Phiêu Diểu Tông mở ra, tháp ánh sáng xuất hiện, run sợ đi!”, bên tai Tô Minh văng vẳng giọng nói tràn đầy đắc ý và vui sướng đến cực điểm của ông Châu.
Giọng nói trầm bổng, giống như tiếng sấm rền, tầng tầng lớp lớp dao động từ bốn phương tám hướng.
Một lúc lâu sau dư âm cũng không dừng lại.
Vẻ mặt Tô Minh không thay đổi, hơi nheo mắt lại.
Trước mặt quả thực không có núi Phiêu Diểu nào, chỉ có mây mù nhiều màu.
Tâm trạng của anh không có quá nhiều biến hóa, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đã đột nhập Phiêu Diểu Tông, còn chuẩn bị đuổi giết ông Châu, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy. Rốt cuộc một tông môn hàng đầu Huyền Linh Sơn như Phiêu Diểu Tông cũng đã lưu truyền hàng trăm năm, ít nhiều cũng có một vài thủ đoạn đặc biệt.
“Không phải là trận pháp, cũng không phải là mộng cảnh hư ảo”, Tô Minh thì thầm.
Nếu đặt phép so sánh, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638810/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.