Một lát sau, Phó Hoành Khôn và ông Châu chặn ở trước mặt Tô Minh.
Trên khuôn mặt đầy máu của Tô Minh toát lên vẻ dữ tợn: “Thể diện của Tô Minh này lớn thật đấy! Ha ha… Không ngờ Cao Thanh Kiếm chỉ là món khai vị? Vẫn còn hai lão già nữa cơ đấy?”
Tô Minh nhe răng cười, trong tiếng cười chứa đầy vẻ điên cuồng và khát máu chứ không hề sợ hãi.
Diệp Mộ Cẩn đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này mà mềm nhũn người, nếu như không có Chu Khánh Di đỡ thì cô ta đã ngã qụỵ rồi.
Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng…
Cô ta nhìn thấy cái gì thế này?
Tông chủ và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cùng xuất hiện? Lại còn đích thân ra tay nữa?
Cô ta đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Phiêu Diểu Tông rồi.
Hai người mạnh nhất của Phiêu Diểu Tông định lấy lớn bắt nạt bé, còn lấy nhiều bắt nạt ít nữa?
Diệp Mộ Cẩn tuyệt vọng đến nỗi hơi thở cũng run rẩy.
“Cậu đã trọng thương còn cần chúng tôi đích thân ra tay sao?”, Phó Hoành Khôn nói tiếp: “Nếu tự sát thì bổn tông có thể đồng ý cho cậu được chết toàn thây”.
“Cho ông được chết toàn thây ý chứ”, đáp lại câu nói của Phó Hoành Khôn là tiếng quát lớn của Tô Minh, tiếng quát như con mãnh thú bị ép đến đường cùng.
“Xoẹt…”, Tô Minh ra tay trước. Anh giống như người máu, tay cầm Xích Ảnh kiếm, không sợ chết mà dốc toàn lực.
Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638795/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.