Việc Phương Ngọc không đánh lại Tô Minh khiến ba người họ sợ hãi, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Nhưng cho dù có sợ thì hiện tại Phương Ngọc gặp nguy hiểm, họ vẫn phải đứng ra.
Ba người chắn trước mặt Phương Ngọc.
“Hồn thiên nhất côn!”
“Chấn thương ấn!”
“Phiêu diểu nhất kiếm!”
…
Ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông nào còn dám nương tay? Chân khí trong người họ điên cuồng kêu gào, chấn động, tích tụ sức lực cùng võ kỹ đến cùng cực rồi lao thẳng về phía trước.
Bọn họ hợp lực ngăn cản lưỡi kiếm Thiên Vẫn đang xông tới.
“Ba lão già chỉ được cái nhiều tuổi”, Tô Minh coi thường cười khẩy.
Anh sử dụng “Lược ảnh bộ”, đạp chân một cái xông thẳng về trước như thể một ngọn núi lửa đang phun trào.
Tô Minh mang theo sự tự tin cùng ý chí chiến đấu mạnh mẽ, ngang tàng xông thẳng về phía trước, Xích Ảnh kiếm trong tay anh không ngừng nhảy múa.
Chiêu thức không phải là Thiên Vẫn kiếm.
Nhưng cũng đã đủ rồi, bởi ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông cũng không đủ mạnh.
Tô Minh không sử dụng kiếm kỹ mà chỉ đơn giản sử dụng sức mạnh tương đương 100 nghìn cân cùng lưỡi kiếm Xích Ảnh sắc nhọn.
Ánh kiếm lóa mắt không ngừng, lưỡi kiếm sắc nhọn như đâm thẳng vào linh hồn đối thủ khiến người ta sợ hãi.
Ba trưởng lão của Phiêu Diểu tông mặt trắng bệch, lúc này, sự sỡ hãi tột độ cùng linh cảm về cái chết như túm chặt lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638773/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.