Chương trước
Chương sau
Không ai để ý thấy bóng hình một ông lão ẩn giấu trong không khí.

Ông lão mặc kỳ bào màu xám, chỉ có một mắt, da mặt nhăn nheo còn hơn vỏ cây. Tay ông ta cầm một thanh đao trúc loang lổ vệt đen như mực, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy màu đen đó là do rất nhiều máu tươi đông đặc mà thành, không biết ông ta đã giết bao nhiêu người.

Ông lão nhìn chằm chằm bên dưới, im lặng một cách kỳ lạ.


Một lúc lâu sau, ông ta lẳng lặng nói: “Thiên Vẫn kiếm cuối cùng cũng hiện thế rồi? Luồng khí tức này chắc chắn là Thiên Vẫn! Nếu vậy tức là nó vẫn luôn ở nhà họ Tô, thành phố Dương Giang, giới thế tục, nhưng tại sao người mà cung chủ phái đến ba năm trước không đi tìm? Vậy mà lại rơi vào tay Tô Minh nhà họ Tô, thật thú vị. Mình phải lập tức đi bẩm báo với cung chủ”.

Đúng vào lúc này.

Một bóng người quỷ dị hiện ra từ trong không trung.



“Thiếu cung chủ!”, ông già mắt chột kinh ngạc nhìn một bóng hình xuất hiện đột ngột. Đó là một cô gái rất trẻ, trẻ hơn cả tuổi thật, chắc chỉ tầm 18, 19 tuổi. Cô ấy mặc bộ đồ màu xanh, không trang điểm nhưng vô cùng xinh đẹp. Ông già mắt chột nhìn cô gái trẻ rồi khom người nói: “Sao thiếu cung chủ lại đến đây ạ?”

“Ông điều tra được rồi sao?”, cô gái chỉ về phía dưới, hỏi.

“Đúng vậy ạ! Đúng là khí tức của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đang ở trên người Tô Minh”, ông già mắt chột gật đầu nói, trên khuôn mặt già nua toát lên nụ cười đắc ý và kích động. Ông ta đang nghĩ xem mình sẽ được cung chủ khen như nào.

“Ông không nên điều tra ra”, cô gái lên tiếng nói.

“Thế là ý gì ạ?”, ông già mắt chột ngây người ra, hỏi lại.

Nhưng lúc này cô gái trẻ đột nhiên ra tay.

Cô ấy ra tay rất đơn giản, chỉ cần một chiếc kim. Chiếc kim khá dài, tầm 10cm, có màu xanh rất nhỏ, nhỏ như sợi tơ.

Tốc độ kim đâm rất nhanh, nhanh đến nỗi ông già mắt chột không kịp phản ứng lại.

Hơn nữa, cô ấy ra tay đột ngột, cự ly gần nên ông ta không có cơ hội né tránh.

Kim xanh đâm vào ngực rồi lúc đâm vào tim thì chiếc kim đó đột nhiên tách ra như chiếc ô rồi phá nát tim của ông già mắt chột.

“Thiếu… Thiếu cung chủ, cô…”, ông già mắt chột gắt gao nhìn cô gái, hiện rõ vẻ chấn động khó tả.

Cơ hội sống sót như biến mất, ông ta chỉ cảm thấy khó hiểu hai điều.

Điều thứ nhất là tại sao thiếu cung chủ đột nhiên ra tay với mình.

Điều thứ hai là thực lực của thiếu cung chủ. Kể cả ở cự ly gần như này, kể cả cô ấy đột nhiên ra tay nhưng ông già mắt chột vẫn là người ở cảnh giới tôn giả, còn ở đỉnh phong kỳ. Vậy mà thiếu cung chỉ dùng một chiêu đã giết được mình, như vậy thì thực lực còn trên cả mình. Nhưng cô ấy… Mới chỉ có 18, 19 tuổi…

“Đáng lẽ ông đừng bao giờ điều tra ra người đó mới phải”, cô gái nhẹ nhàng nói tiếp: “Bởi vì đó là anh tôi”.

“Thiếu… Thiếu cung chủ… Cô… Cung chủ sẽ không tha cho cô…”, ông già mắt chột chật vật nói, lúc này máu tươi đã trào ra khỏi miệng. Sau đó ông ta chết một cách tức tưởi.

Cô gái đó chính là Tô Ly, em gái của Tô Minh, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống.

Sau khi ông già chết, Tô Ly chỉ khẽ giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh đi vào cơ thể ông ta, ông ta liền biến thành hư vô.
Chết không còn dấu tích…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.