Anh tự tin trong vòng nửa tháng có thể củng cố hoàn toàn cảnh giới thiên vị sơ kỳ này, đến lúc ấy đi lấy bảo khố rồi nâng cao cảnh giới là vừa đẹp.
“Được”, Tiêu Nhược Dư gật đầu.
“Tạm biệt”, Tô Minh cũng gật đầu rồi rời đi. Anh hiện tại chỉ nghĩ đến ba loại cây thuốc trên tay, có chúng là có thể dùng nước Vận Nham rồi.
“Dì Cầm, nếu tối qua…”, sau khi Tô Minh rời đi, Tiêu Nhược Dư thở dài.
Một bóng người xuất hiện.
Đó chính là dì Cầm.
“Không cần hối hận. Cậu ta không hề trách cô chủ, hơn nữa ngày tháng còn dài”, dì Cầm nói: “Đương nhiên, nếu tối qua đi thì càng tốt… Đáng tiếc bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Tôi đảm bảo với cô chủ, từ hôm nay trở đi, cô chủ muốn đầu tư bất kỳ thứ gì vào cậu ta, thậm chí là bỏ ra cả tính mạng của mình thì tôi cũng chỉ tán thành chứ không ngăn cản nữa”.
“Vì sao?”, Tiêu Nhược Dư ngây ra.
“Bởi vì cậu ta xứng đáng”, dì Cầm lẳng lặng nói.
“Cô chủ, cô có biết Huyền Linh Sơn phân loại thiên tài thế nào không? Thường thì có thể phân thành mười năm có một, 50 năm có một, trăm năm có một”.
“Nhưng cho dù là thiên tài trăm năm có một thì cũng khó thể mà làm được đến mức trong vòng vỏn vẹn 3 phút, một người một kiếm giết chết 4, 5 tu giả võ đạo hơn mình một, thậm chí 2 cảnh giới”.
“Thiên phú về võ đạo của cậu ta thế gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638755/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.