“Vâng, chị… Chị dâu…”, lúc này mồ hôi của Ngô Lập Thần chảy càng nhanh, sắc mặt càng tái đi. Nghĩ lại sao trước đó mình lại dám có ý với Tống Cẩm Phồn, trời đất ơi! Tống Cẩm Phồn là người phụ nữ của Tô Minh mà!
Ngô Lập Thần một tay vịn vào bàn, một tay cầm chén rượu, cảm thấy may mắn như chết đi sống lại.
Được sống quả là tốt quá đi!
Lâm Đình nhìn Ngô Lập Thần với ánh mắt kỳ dị, không hiểu sao Ngô Lập Thần lại tự tát vào mặt mình một cái? Lại còn nói có mắt không thấy Thái Sơn nữa? Chẳng phải Ngô Lập Thần và Tô Minh là bạn sao? Chắc Ngô Lập Thần uống say rồi, kích động quá chăng?
“Rượu ngon lắm!”, Tô Minh nói. Nể mặt hôm nay Ngô Lập Thần mang rượu ngon đến, hơn nữa hắn ta cũng không quá đáng và biết nhận sai nên Tô Minh cũng không thèm chấp với hắn ta.
Nghe thấy Tô Minh nói rượu ngon nên Ngô Lập Thần lập tức thấy yên tâm, cảm thấy mình như được hồi sinh.
“Cậu chủ Tô! Đây là quà mà anh tặng cho cô Mục chăng? Quà này lớn quá đó! Mẹ tôi muốn có một món quà mà cũng không được”, sau khi Ngô Lập Thần ngồi xuống thì Lâm Đình lên tiếng nói. Hắn nhìn về phía hộp đựng Khinh Nhan Hoàn ở bên cạnh ghế Mục Thanh Hoa với ánh mắt ngưỡng mộ.
Mục Thanh Hoa ngây người ra. Rõ ràng đây là quà mà Ngô Lập Thần tặng chứ không phải là Tô Minh tặng!
Ngô Lập Thần nghe thấy vậy cũng thấy ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638708/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.