Chương trước
Chương sau
Đó là dấu vết mà Tô Minh để lại!

Rốt cuộc sức lực của một người phải mạnh mẽ hung tàn đến mức nào mới có thể lưu lại dấu tay trên một thanh đao được rèn giũa, đúc luyện trăm ngàn lần, lại còn được thêm vào vật liệu làm tăng độ cứng chứ?


Phong Minh hơi sợ hãi, hắn ta cảm thấy đối diện với mình không phải là người mà là một hung thú vô cùng tàn nhẫn.

Khí thế của Tô Minh quá mạnh mẽ.

Ánh mắt Phong Minh lóe lên, suy nghĩ trong đầu hắn ta liên tục thay đổi.

Hắn ta thừa nhận mình đánh giá sai lầm Tô Minh rồi. Nếu cho hắn ta một cơ hội nữa thì hắn ta nhất định sẽ không khiêu khích anh, tuyệt đối sẽ không đánh lén khi đang bắt tay với anh.

Nhưng hiện tại hối hận thì có tác dụng gì? Điều hắn ta nghĩ đến lúc này là làm thế nào để sống sót?

Rất nhanh Phong Minh đã nhìn thấy gì đó. Hóa ra trong tiền sảnh có một cái giá treo vài loại binh khí, có đao, có kiếm…

Những thanh đao, kiếm đó đều do Tiêu Nhược Dư sưu tầm, dù sao hội Tứ Đỉnh cũng là hội đấu giá, không thiếu bảo vật.

Mấy thanh binh khí này không được coi là cao cấp nhưng cũng không kém, thậm chí vẻ ngoài còn rất đẹp nên được bày trong sảnh làm trang sức.

Phong Minh nhìn vào một thanh đao dài trong số đó.

Phong Minh khi có đao và khi không có đao là hai người hoàn toàn khác nhau!

Bởi vì hắn ta là đao tu.

Phong Minh rốt cuộc vẫn là Phong Minh, hắn ta không phải công tử bột hay tên vô dụng, nghĩ là làm, không hề do dự. Hắn ta lộn vòng trên đất, xông thẳng về phía bên trái giá binh khí như một cơn gió.

Tốc độ vô cùng nhanh.

“Tô Minh, hắn định…”, Tiêu Nhược Dư vô thức nhắc nhở Tô Minh đáng tiếc vẫn không kịp. Tốc độ của Phong Minh quá nhanh, hắn ta đã lấy được một thanh kiếm dài rồi.

Lại có được vũ khí khiến tinh thần Phong Minh thả lỏng hơn nhiều.

“Tô Minh, sao anh không ngăn cản? Hắn là đao tu đấy!”, Tiêu Nhược Dư có hơi trách móc cùng sốt ruột mà nói với Tô Minh.

“Con khốn”, Phong Minh thầm chửi Tiêu Nhược Dư, cả người hắn ta lại đứng đối diện với Tô Minh, mau chóng điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không chớp lấy một cái.
Tô Minh cười nhạt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.