Chương trước
Chương sau
Lúc Tô Minh đánh ra quyền này thì bà ta có cảm giác như gặp phải ma.


Bởi vì quyền này đã khóa chặt bà ta, bà ta cảm nhận được sự uy hiếp và đòn chí mạng.

“Vân Thủy Kiếm!”, Dương trưởng lão trực tiếp rút kiếm ra.

Một thanh kiếm dài màu trắng bạc sắc bén bay vút ra.

“Phụp…”, lưỡi kiếm thẳng tắp hóa thành kiếm quang rồi lao tới.

Lưỡi kiếm sắc bén, trong lúc lưỡi kiếm dao động trong không khí thì cả viện võ đạo có cảm giác như bị chém đứt.

Lúc lưỡi kiếm lao về trước thì nó xếp chồng lên nhau như những gợn sóng nước.

Những gợn sóng cứ thế dâng trào, lưỡi kiếm tích tụ sắc bén, lấp lánh đến chói mắt, dường như lưỡi kiếm có thể đâm thủng và đâm xuyên không gian.

“Dương trưởng lão! Đừng! Đừng giết hắn!”, Hứa Như Ý sốt sắng hét lớn.

Người khác không biết được thực lực của Dương trưởng lão nhưng cô ta thì biết rõ.

“Vân Thủy Kiếm” là võ kỹ kiếm pháp của huyền cấp, vô cùng mạnh.

Hơn nữa, Dương trưởng lão tu luyện ba mươi năm rồi, vì vậy “Vân Thủy Kiếm” được Dương trưởng lão tu luyện thành thục rồi chăng?

Mấy năm nay Dương trưởng lão rất ít khi sử dụng chiêu này. Bởi vì uy lực quá lớn, xuất chiêu này thì đối phương sẽ chết.

Sắc mặt Hứa Như Ý tái nhợt. Bởi cô ta không muốn Tô Minh chết!
Lúc này tất nhiên Dương trưởng lão nghe thấy tiếng hét của cô chủ, lúc này bà ta thấy chua xót.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.