Nhưng thực tế thì sao? Hứa Như Ý đúng là ác ma, lại còn thuộc kiểu tàn nhẫn. Cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của người khác, là một cô chủ được chiều chuộng từ nhỏ rồi, đâu có quan tâm đến người khác? Vậy thì mình chăm chỉ cũng được cái quái gì?
Cuối cùng đến ngày thứ ba…
Dường như Hứa Như Ý cũng chơi đủ rồi.
“Cô chủ! Hôm nay… Đi đâu chơi đây?”, Công Tôn Thần nhỏ giọng nói.
“Không có gì vui nữa! Công Tôn Thần! Anh là người Đế Thành, anh nói xem”, Hứa Như Ý tùy ý, hỏi.
“Chuyện này…”, Công Tôn Thần do dự một lát, nói: “Bình thường ở Cửu Hư Tông thì cô chủ thích chơi gì?”
“Chơi gì ư?”, Hứa Như Ý ngẫm nghĩ một lát, sau đó đắc ý cười, nói: “Tất nhiên là bắt nạt người khác rồi! Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt có ai không bị tôi trêu đâu”.
Đâu chỉ là trêu?
Đám đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt ở Cửu Hư Tông sắp sụp đổ đến nơi rồi, cứ nhìn thấy Hứa Như Ý là họ lại tránh.
Nhưng đây lại là vinh hạnh của họ!
Bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt mới được Hứa Như Ý trêu chọc chứ những đệ tử ngoại môn hay nội môn thì đều không có tư cách đó.
“Cô chủ thích bắt nạt người khác ư?”, Công Tôn Thần thấy mừng thầm, quả nhiên hắn đoán trúng là Hứa Như Ý sẽ nói như vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu cô chủ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638607/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.