Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trở thành trò cười của cả Hoa Hạ này.
Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó người nhà họ Thẩm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình… dù gì mình vốn dĩ có thể cứu được Thẩm Tịch.
Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.
Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
“Ha ha, Tô Minh này xấu xa thật”, tầng ba, bên cạnh cửa sổ bằng kính, Tiêu Nhược Dư không kiềm được bật cười, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ tán thưởng.
“Tên nhóc nhà họ Cơ bị dạy dỗ một chút cũng tốt, toàn âm mưu quỷ kế chẳng phải đạo lý đúng đắn, người trẻ tuổi tốt nhất vẫn nên tập trung suy nghĩ xem làm thế nào để gia tăng thực lực bản thân, chứ không phải là đi đố kỵ người khác, giở trò tiểu nhân”, Dì Cầm hờ hững nói, trong lời nói của bà ta cũng có thể nghe ra được không coi trọng Cơ Khâm lắm.
Cơ Khâm trở thành tâm điểm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm hắn ta.
Cơ Khâm suýt chút nữa thì hộc máu, hối hận đến mức muốn văng tục.
Trên trán của hắn thậm chí còn rịn ra một tầng mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638589/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.