Ông ta nằm ở đó, co quắp thoi thóp.
Cho đến bây giờ, tâm trí hầu như vẫn trống rỗng.
"Ác mộng, đây là ác mộng, tỉnh lại đi, Thẩm Tịch, tỉnh... Tỉnh lại đi...", trong lòng Thẩm Tịch âm thầm gào lên.
Xung quanh, ngay cả tiếng thở cũng không có, đám người đứng ở đó đều co quắp ôm lấy đầu.
"Ông Lưu, tôi... Nhà họ Công Tôn chúng ta, về sau không đối đầu với anh ta nữa, được... được không?", Công Tôn Thần thực sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nếu không có Công Tôn Lưu nâng đỡ thì đã quỳ xuống rồi.
Sự cường đại của Tô Minh, dường như đã để lại bóng ma trong đáy lòng hắn.
"Em gái, người bạn học của em, rốt cuộc là ai vậy?", Lạc Phong ở bên cạnh sợ hãi đến mức suýt són cả ra quần, nhìn về phía Lạc Thu Thủy...
"Chính... Chính là Tô Minh ạ!"
"Nghiền nát Thẩm Hạc!!! Người bạn học này của em, căn bản không phải người, phải, không phải là người...", Lạc Phong chấn động bịt chặt miệng.
"Anh Thẩm, lúc ở phòng trà, anh nói, nếu như bố mẹ và người thân của tôi vẫn còn, sẽ để tôi gọi cho họ lần cuối, nếu không sau này xa rời trần thế, không còn có cơ hội đó nữa", trong không gian yên tĩnh, Tô Minh nhìn về phía Thẩm Tịch, thản nhiên nói: "Những lời này, tôi cũng muốn tặng lại cho anh".
"Anh... anh... anh muốn giết tôi?", Thẩm Tịch vô thức lùi ra phía sau một bước, giờ phút này, trái tim dường như ngừng đập: "Tôi là người nhà họ Thẩm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638576/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.