Rất nhanh đã có phản ứng.
Tô Minh đã là bán bộ thiên vị, một mình anh đã có thể sử dụng được cái chuông này, hơn nữa bởi vì thực lực của anh mạnh hơn cảnh giới nên khi sử dụng khá là dễ dàng.
“Lên!”, Tô Minh đầy hứng thú mà thôi động chuông.
Anh chơi thực vui vẻ.
Nhưng không lâu sau, anh cau mày: “Không đúng, mặc dù mình có thể dùng khẩu quyết và chân khí để sử dụng chuông nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút… Thiếu ở đâu đây?”
Anh bắt đầu suy nghĩ.
Một lúc sau, mắt Tô Minh sáng lên, nghĩ đến gì đó: “Tế luyện? Tế luyện… Ông già có một quyền sách cổ về huyền khí, bên trong có nhắc đến muốn tế luyện thì phải có tâm ý tương thông, dùng máu tươi để nuôi dưỡng”.
Máu!
Không sai! Chính là máu!
Ngay sau đó, một con dao găm xuất hiện trong tay Tô Minh, anh tự rạch một ngón tay của mình.
Máu tươi mau chóng nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Ngay sau đó, thân chuông đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh kim chập chờn, có thể nhìn thấy những hình vẽ sinh động tuôn ra theo vầng sáng lờ mờ sau đó lại biến mất.
Máu tươi nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng đã bị hấp thu hết.
Giữa chuông và Tô Minh sinh ra một mối liên kết.
“Quả nhiên”, Tô Minh càng lúc càng hưng phấn, thầm nhủ: “Người nhà họ Lam đều bị ngu à? Hoàn toàn không dùng máu tươi luyện nó? Dùng khẩu quyết, chân khí để điểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638537/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.