Chương trước
Chương sau
“Bảo ông Lưu đi cùng với con”, Công Tôn Hạ nói.

Ông Lưu còn được gọi là Công Tôn Lưu, là người già trong nhà Công Tôn và cũng là người có thực lực mạnh nhất.

Năm nay Công Tôn Lưu 110 tuổi và đang ở cảnh giới tông sư trung kỳ, chỉ thiếu chút xíu là sẽ bước sang cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Nói cho cùng thì Công Tôn Hạ cũng vô cùng yêu quý con trai mình. Mặc dù nhắc con là hôm nay đến nhà họ Lam chỉ đứng quan sát thôi chứ đừng có nhúng tay vào nhưng vẫn có chút lo lắng.


“Con cảm ơn bố!”



Ở sân sau của biệt thự nhà họ Lam có một ngôi nhà lụp xụp cũ nát, xung quanh đều là dây leo và hoa cỏ.

Ngôi nhà không lớn, xuyên suốt đều là kết cấu bằng gỗ.

Ngôi nhà cũng có tuổi đời lâu rồi, trước nay không có ai ở. Chỉ đến khi gia chủ tiền nhiệm là Lam Thiên Huy chết thì Lam Tuyết mới ở đây.




Không khí nơi này rất yên tĩnh, ngày thường cũng không có ai qua lại.

Cứ cách ngày lại có người giúp việc mang ít đồ ăn nguội tanh nguội ngắt đến.

Tất cả lối ra vào ở nơi này đều bị khóa chặt, Lam Tuyết bị giam lỏng ở đây.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nhiễm đều là vẻ đắc ý và phấn khích, trong tay cầm chuỗi chìa khóa to, cố ý đập vào nhau cho nó phát ra tiếng kêu.

Trước tiên là cô ta mở cửa lớn của sân trước, sau đó đi thẳng đến phòng khách.

Vừa đến cửa thì đã nghe thấy trong phòng vọng ra giọng nói: “Ai đấy?”

Giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ lạnh lùng như mưa rét mùa đông.

Người hỏi câu đó tất nhiên là Lam Tuyết.

“Hi hi! Chị họ à, là tôi đây, Lam Nhiễm đây”, Lam Nhiễm cười hì hì rồi mở cửa phòng khách ra.

Cửa mở ra thì đập vào mắt là một phòng khách không lớn và cũ nát. Những đồ vật như ghế, bàn trà đều làm bằng gỗ cổ, cũ nát hết cả, ngay cả đèn cũng là bóng đèn tròn với ánh sáng mờ ảo.

Cả căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ. Có một cô gái đang ngồi trên ghế, có lẽ vì lâu không được thấy ánh sáng nên sắc mặt cô ấy tái nhợt, trắng dã khiến người khác khiếp sợ.

Nhưng kể cả là vậy thì những đường nét hài hòa tinh tế trên khuôn mặt đó vẫn khiến người khác động lòng.

Cô gái với khuôn mặt đẹp hoàn hảo với vẻ phóng khoáng, là vẻ đẹp cao quý trời sinh.

Cô ấy chỉ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt đơn giản, không chút son phấn hay đồ trang sức. Kể cả là vậy thì khi cô ấy ngồi trên ghế cũng vẫn đẹp như một bức tranh.

Cô gái đó tất nhiên là Lam Tuyết rồi.

“Chị họ! Kể ra tôi cũng phục chị thật đấy. Không có đồ điện tử gì, ngày nào cũng bị giam lỏng trong căn phòng tối om mà chị không phát điên lên, vẫn sống đầy ‘sang chảnh’ như này nhỉ?”, Lam Nhiễm đi lên trước, đến trước ghế rồi cao ngạo nhìn xuống Lam Tuyết.

“Có chuyện gì thì nói luôn đi”, Lam Tuyết uống ngụm trà, nói. Đây chỉ là loại trà đểu, là loại trà lá to mà chỉ người giúp việc nhà họ Lam mới uống. Không những thế, đây còn là đồ mà cách mấy hôm người giúp việc có lòng tốt để lại. À, còn có thêm mấy tờ báo nữa.

“Có một tin tốt, một tin xấu, chị yêu quý của tôi muốn nghe cái nào?”, Lam Nhiễm nói với vẻ bỡn cợt.

Lam Tuyết nghe thấy vậy nhưng không đáp lại.
“Thôi nói tin tốt trước vậy. Tin tốt đó là, người đàn ông mà chị ngày ngày mong nhớ, hắn rất tốt số, vẫn chưa chết đâu. Hắn cũng rất có tiền đồ, mất tích ba năm mà giờ thành tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh nữa”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.