Cứ như kiểu trong chớp mắt bị hút hết chất dinh dưỡng vậy.
Rõ ràng trước đó những phiến đá xanh và tượng đá này còn chảy ra nguồn linh tuyền phong phú nhưng sao bây giờ lại…
Quái dị thật, thật không thể hiểu nổi.
“Sắp sập rồi!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, anh theo bản năng định di chuyển lên trên.
Trong lúc anh di chuyển thì có một tia sáng vụt qua. Anh mơ hồ nhìn thấy giữa đống đổ nát vỡ vụn đó dường như… Dường như có một cánh cửa được bao quanh bởi một luồng sáng.
Chỉ là thoáng qua nhưng tuyệt đối không phải là ảo giác.
“Cánh cửa đó là gì?”, trong lòng Tô Minh kinh ngạc, đầy vẻ hiếu kỳ.
Nhưng lúc này không phải là lúc đi tìm câu trả lời mà anh nhất định phải rời khỏi đây. Nếu không thì những tượng đá kia đổ sụp sẽ vùi lấp cả anh.
Tô Minh quyết định rời khỏi đây, anh điên cuồng di chuyển lên trên.
Tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc anh đi xuống.
Nhưng hiện giờ không hề bị thương mà nhẹ nhõm vô cùng.
“Với thực lực hiện giờ của mình thì kể cả gặp phải tu giả võ đạo ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ hay trung kỳ thì đều có thể đường hoàng đấu một trận chăng?”, Tô Minh phấn khích thầm nghĩ.
Thu hoạch hôm nay quả thật là quá lớn, đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Không bao lâu…
“Phụp!”
Nước hồ trong hồ nước ở hang động dâng cao…
Tô Minh đã xuất hiện.
“Tô Minh! Anh…”, Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638507/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.