Chương trước
Chương sau
Nhưng hai boss lớn là Diệp Mộ Cẩn và Công Tôn Thần chưa từng đích thân ra mặt.

Hôm nay Diệp Mộ Cẩn thật sự ra tay bọn chúng mới biết sợ!

Quá đáng sợ!

Gia tộc của bọn họ ở Đế Thành kém tám đại gia tộc quá nhiều.

Đến mức khó mà hình dung nổi.


Tiếp đó, Tiết Hưng cũng dứt khoát, hắn dặn dò vệ sĩ bẻ gãy một chân và một tay mình ngay trước mặt tất cả mọi người.

Mặc dù đi bệnh viện thì vẫn có thể nối lại nhưng một người sống sờ sờ bị bẻ gãy tay chân như vậy thì vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.

“Kể ra cũng có can đảm đấy”, Diêu Chân lẩm bẩm.

“Chị Mộ Cẩn, được rồi chứ?”, Văn Bối Bối nói nhỏ.

Sự việc ầm ĩ đến mức này hẳn là có thể kết thúc rồi đi?

Diệp Mộ Cẩn gật đầu.

Nhưng đúng lúc này.

Đám người còn chưa giải tán…

“Haha, mọi người định đi rồi?”, một giọng nói vang lên trong góc rẽ của hậu viện phía sau đại sảnh.

Một người đàn ông trung niên râu dài bước tới.

Người đàn ông trung niên.

Chiều cao trung bình.

Mặc trường bào màu xám rộng.

Đầu đội một chiếc mũ chóp cao.

Da hơi đen, mắt không to, phần lòng trắng mắt rất nhỏ, đa phần đều là lòng đen, trong đôi mắt lộ ra một tia sáng.

Tay trái ông ta chống gậy, tay phải xoay tròn hai nhân hạch đào mà có lẽ đã sử dụng rất nhiều năm rồi.

Ông ta từng bước tiến tới.

“Tôi là Vương Đạo Khánh”, người đàn ông tươi cười nói: “Các vị gây chuyện ở Thiên Niên Nhân Gia đến máu me khắp nơi, hiện tại lại muốn rời đi ư?”

Người đàn ông bộc lộ thân phận của mình khiến vẻ mặt những người khác thay đổi.

Đó là vẻ mặt sợ hãi, kinh ngạc.

“Ông ta là Vương Đạo Khánh?”, Vương Đồng thì thầm: “Bố tôi từng nói ở Đế Thành, ngoại trừ tám đại gia tộc ra thì còn một số người không thể dây vào, trong đó bao gồm ông chủ của Thiên Niên Nhân Gia – Vương Đạo Khánh, nhưng lúc trước chưa từng gặp ông ấy, không ngờ hôm nay…”

“Ông tôi cũng từng nhắc nhở tôi”, Ngôn Yên cũng nói.

“Bác Vương, là… là lỗi của cháu với em gái… Cháu lau sạch máu cho bác”, Tiết Hưng cũng nói, rõ ràng là hắn cũng từng nghe nói đến Vương Đạo Khánh, lúc nói chuyện cũng rất kính cẩn, cho dù gãy một tay một chân khiến hắn vô đau đớn nhưng lúc này vẫn cố nhịn, khuôn mặt trắng bệch đổ đầy mồ hôi.

“Mau, lau mặt đất cho tôi, lau sạch”, Tiết Hưng ra lệnh cho đám người Phó Đông, Tiết Tử Mẫn.

Đám Tiết Tử Mẫn, Phó Đông, Lý Tuần cũng không phải lũ ngốc, nhìn thái độ của Tiết Hưng thì nào dám lề mề. Bọn chúng quỳ xuống đất, bắt đầu lau máu, không có giấy thì dùng ống tay áo lau chùi.

“Cô bé nhà họ Diệp, bọn họ lau, còn cô thì sao?”, Vương Đạo Khánh nhìn Diệp Mộ Cẩn, nói.

“Bác Vương, hôm nay là Mộ Cẩn sai, cháu xin lỗi bác”, Diệp Mộ Cẩn xin lỗi với thái độ vô cùng tôn kính.

Thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy 12 người Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều mang vẻ mặt trầm trọng, cung kính nhìn Vương Đạo Khánh.

“Cảnh giới tông sư hậu kỳ, cùng cảnh giới với mình”, Tô Minh đương nhiên hiểu được lý do.

Bởi thực lực.

Người đàn ông trung niên này, hoặc là nói ông lão nhìn như độ tuổi trung niên này lại là cảnh giới tông sư hậu kỳ.

Có thể coi là rất mạnh rồi!

Hơn nữa khí tức của ông ta cũng rất ổn định!

Không hề yếu.

Ít nhất cả Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta.

Nếu so với anh? Haha… Vương Đạo Khánh này vẫn còn yếu.
Bởi vì Tô Minh có thể chiến đấu với người hơn mình vài cảnh giới!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.