Trần Chỉ Tình thì đắc ý cười lạnh một tiếng, kẻ nào dám ra tay với người đàn ông của mình thì đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào?
“Yếu quá thể!”, Tô Minh thấy vô vị, nói.
Anh là tu giả thuộc tông sư hậu kỳ, hơn nữa thực lực còn tồn tại ở cảnh giới cao.
Còn Tiết Tịnh thì sao? Đang ở cảnh giới nửa bước tông sư. Nhưng điều quan trọng là, Tiết Tịnh là ác ma, đi đường tắt nên thực lực không bằng cảnh giới.
Thực lực giữa hai người đúng là một trời một vực.
Trong mắt Tô Minh thì Tiết Tịnh đầy khiếm khuyết, còn không bằng đứa trẻ mẫu giáo nữa.
“Mặc dù ưng trảo công rất hung dữ nhưng quan trọng là tốc độ, độ bám chứ không phải là độ tàn nhẫn và quái dị. Huống hồ, từ trước đến nay ưng trảo công không phải chỉ tấn công không phòng thủ, mà là công thủ đủ cả”, Tô Minh nói tiếp: “Ưng trảo công của anh chỉ có hình chứ không sắc”.
Mặc dù Tô Minh không chuyên tâm tu luyện ưng trảo công nhưng những công phu này chỉ cần một đường là hiểu.
Huống hồ, thế nào được gọi là tông sư? Võ đạo tông sư không phải chỉ nói để đấy.
“A... Đau. Thằng khốn! Mày chết với tao!”, những lời nói của Tô Minh chỉ khiến Tiết Tịnh cảm thấy bị sỉ nhục, còn thấy chấn động. Cộng với nỗi đau xương tay gãy vụn khiến hắn ta như muốn phát điên.
Vốn bắt đầu thấy suy sụp nhưng lúc này thì hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Thằng khốn! Tao phải ăn thịt mày, tao phải nuốt sống máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638431/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.