Chương trước
Chương sau


Còn lúc này sắc mặt Trần Chỉ Tình lạnh lùng hẳn đi, cô ta rất muốn hất tung cái bàn đi.

Có thể thấy đám người này đã tốn biết bao công sức và chuẩn bị rất công phu để sỉ nhục người đàn ông của cô ta?
“Á? Nói như vậy thì kể cả người có tiền nhưng cũng không chắc có thể ăn cơm ở Thanh Vận Các? Thậm chí muốn thanh toán cũng không được à?”, Vu Lâm có thể nhìn ra vẻ khó xử của Trần Chỉ Tình nên trong lòng cô ta thấy sung sướng.
Sau đó cô ta lại thêm dầu vào lửa, cười nói với Tô Minh: “Tô Minh! Anh may thật đấy! Bữa cơm này anh muốn mời cũng không mời được, bởi vì Tiết Tịnh đã thanh toán giúp anh rồi”.
“Vu Lâm! Chị bớt nói vài câu thì không ai bảo chị câm đâu”, Tống Cẩm Phồn quát một tiếng, đôi mắt đẹp trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
Nếu vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô ta và Trần Chỉ Tình thì cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vu Lâm.
Cô ta và Trần Chỉ Tình đâu chỉ là bạn cùng ký túc xá, mà mười ba năm trước đã quen nhau rồi, là chị em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ.
“Không sao đâu! Tôi mời cũng được mà, lần sau Tô Minh lại mời chúng ta”, Tiết Tịnh lấy ra một tấm thẻ hội viên sáng lấp lánh.
Nữ nhân viên xinh đẹp cầm lấy thẻ hội viên rồi đang định quẹt thẻ.
“Cô ơi, xin đợi chút!”, cuối cùng Tô Minh cũng lên tiếng. Anh đặt ly rượu vang trong tay xuống rồi nhìn nữ nhân viên đó, nói: “Ban nãy cô nói, chỉ có thẻ hội viên mới có thể thanh toán ở Thanh Vận Các các cô, trừ khi… Trừ khi gì vậy?”
“Trừ khi có thẻ cầu vồng kim cương màu đen!”, nữ nhân viên nói.
“Chính là chiếc thẻ còn thần bí hơn nhiều thẻ đen và thẻ best card?”, Tống Cẩm Phồn nghe thấy tên thẻ mà cạn lời.
Một nhà hàng nhỏ bé thôi mà, ngoài hội viên thì chỉ có thể dùng thẻ cầu vồng kim cương đen ư? Đúng là điên mà?
“Thẻ cầu vồng kim cương đen? Chính là trong thẻ phải có dòng tiền không được dưới 300 tỷ trong mười năm và số tiền trong thẻ hiện tại không được dưới 10 tỷ mới có tư cách mở thẻ, hơn nữa tỷ lệ mở thẻ thành công là dưới 1/10000?”, Trần Chỉ Tình cũng cạn lời.
Chính vì với yêu cầu khắt khe như vậy nên trên thế giới không có mấy người có nó.
“Yêu cầu như trong cổ tích như vậy thì sao con người có được?”, Ngô Viên Viên nói.
Nữ nhân viên cười khổ nói: “Vì vậy, nhà hàng của chúng tôi từ khi khai trương đến giờ cũng mười năm rồi mà chưa từng có ai dùng thẻ cầu vồng kim cương đen để thanh toán cả”.
“Được rồi, quẹt thẻ đi!”, Tiết Tịnh nhắc nhở.
Hắn ta cũng từng nghe nói đến tấm thẻ đó nhưng nó cách hắn ta hoặc bất cứ ai cũng quá xa, chỉ là trong truyền thuyết thôi.
“Vâng!”, nữ nhân viên đang định quẹt thẻ thì đúng lúc này, Tô Minh đột nhiên lấy ra một chiếc thẻ, nói: “Cô ơi! Cô nhìn xem, đây có phải là thẻ cầu vồng đó không?”
Lời nói vừa dứt thì phòng Nam Âm lập tức yên tĩnh lạ thường.
Bản thân Tô Minh cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì lúc xuống núi, ông già đã đưa cho anh một chiếc thẻ ngân hàng, nói rằng trong đó có 10 tỷ tiền mặt bảo anh cứ dùng tùy ý. Ông già còn nói thẻ này có thể rút trên 100 tỷ, đi đâu cũng dễ dùng.
Mặc dù lúc đó cảm thấy thẻ này rất đặc biệt, chất liệu cũng bằng vàng ròng, thậm chí còn có ký hiệu hoa văn kim cương màu đen.
Ký hiệu hoa văn trên đó nhìn từ nhiều góc khác nhau sẽ có nhiều ánh sáng màu đỏ cam xanh khác nhau. Nói chung là vô cùng đặc biệt.
Nhưng trước đó Tô Minh không hề để ý, dù sao thì có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là một chiếc thẻ ngân hàng mà thôi.
Mà ban nãy nữ nhân viên nhắc đến thẻ này Tô Minh liền cảm thấy, dường như chiếc thẻ đó chính là thẻ mình đang có.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.