Lời này của Tô Minh khiến Trịnh Đằng suýt nữa tức phụt máu…
Ông cụ Trần và Dương Tố Ngọc cũng không dám chất vấn thêm gì. Bởi vì mặc dù lời này của Tô Minh vô cùng bá đạo nhưng trên thực tế, thắng làm vua thua làm giặc, đây là lẽ thông thường.
“…”, Trịnh Đồ suýt nữa tức đến ngất đi nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu ngậm ngùi. Nhưng nỗi oán hận đó đã in sâu vào tận xương tủy khiến hắn như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Tô Minh thấy thế thì liền cảm thấy thú vị.
Anh đâu chỉ tát Trịnh Đồ một cái? Trong lúc giơ tay tát, anh còn động chân tay nữa.
Nếu như bắt đầu từ hôm nay Trịnh Đồ chuyên tâm nghiên cứu y đạo thì còn được. Chứ hắn rơi vào thù hận thì tâm mạch sẽ loạn, tẩu hỏa nhập ma và biến thành một kẻ khờ dại.
“Dẫn học trò của bà đi đi!”, Tô Minh quét nhìn Dương Tố Ngọc đang quỳ sụp trên đất, nói.
“Vâng, vâng, vâng…”, Dương Tố Ngọc đâu dám nói chữ ‘không’. Trên thực tế, lúc ngồi trên đất thì bà ta đã sợ đến nỗi toát hết mồ hôi. Nhớ lại ban đầu mình vô lễ mà bây giờ vẫn còn sống thì bà ta đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi. Vì vậy bà ta không dám oán hận như học trò Trịnh Đồ của mình.
Sau khi Dương Tố Ngọc và Trịnh Đồ cun cút rời đi…
“Tô Minh! Cậu không phải là người”, ông cụ Trần cảm thán, nói.
“Ông nội! Ông nói gì vậy ạ?”, Trần Chỉ Tình nhìn ông nội mình một cái rồi, nói: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638416/chuong-36.html