“Tin chứ!”, Tô Minh gật đầu.
Tất nhiên là Trần Chỉ Tình muốn trở thành người bình thường rồi. Bởi vì như vậy thì đêm rằm mỗi tháng cô ta sẽ không phải chịu cơn đau đan điền như chết đi sống lại nữa.
Hai mươi phút sau…
Xe Bently Continental dừng ở trước cổng khách sạn Ritz-Carlton. Mặc dù thành phố Dương Giang là thành phố hạng ba nhưng có rất nhiều khách sạn đẳng cấp. Trong nước chỉ có vài cái khách sạn Ritz-Carlton, thành phố Dương Giang có một cái, có lẽ vì thành phố Dương Giang là thành phố du lịch lớn cả nước.
“Thật sự không hối hận sao? Thật ra vụ đánh cược đó cô không làm theo cũng được mà”.
Tô Minh là thần y, vì vậy vừa nhìn anh đã nhìn ra Trần Chỉ Tình vẫn là tấm thân trong trắng.
Tất nhiên, nếu như Trần Chỉ Tình thật sự bằng lòng không hối hận gì thì Tô Minh cũng không từ chối vì anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường chứ không phải thánh nhân. Sẽ không có bất cứ người đàn ông nào từ chối được một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như Trần Chỉ Tình.
“Tôi không hối hận! Tô Minh! Sao, anh không dám hả?”, Trần Chỉ Tình lấy dũng khí, nắm chặt cánh tay Tô Minh nói với giọng khích tướng.
Trước khi ẩn cư trong khu rừng sâu và sống cô độc đến già thì cô ta có thể từ một cô gái trở thành một người đàn bà thì cũng là thu hoạch lớn.
Hơn nữa cô ta không ngần ngại khi trao tấm thân trong trắng cho một người như Tô Minh, thậm chí cô ta có chút rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638411/chuong-31.html