Chương 17: Lúc sinh tử mới nhìn ra bản chất thật
“Vì vậy, đây chính là võ đạo thật sự mà ông nói với tôi sao? Hình như cũng chả ra làm sao cả”, trong không gian im ắng, Tô Minh lặng lẽ nhìn Nghiêm Chân ở phía xa, nói.
“Tiền… Tiền bối, do Nghiêm Chân ngu dốt… Là tại Nghiêm Chân ngu dốt! Xin tiền bối tha mạng”, Nghiêm Chân quỳ xuống rồi dập đầu mạnh.
Nghiêm Chân sợ đến nỗi muốn tự sát. Chỉ có ai tự mình cảm nhận được uy lực ở quyền đánh ban nãy của Tô Minh mới biết được tâm trạng của ông ta lúc này.
Ngay cả một kẻ mạnh như ông ta cũng khó hình dung nổi quyền này của Tô Minh.
Đây không phải là những tu giả võ đạo ở cảnh giới tụ khí có thể đánh ra được. Càng kinh hãi hơn là, ông ta có thể cảm nhận được, quyền ban nãy của Tô Minh chỉ là do anh tiện tay đánh thôi, chứ không phải dốc hết sức lực.
Thật là đáng sợ!
Thậm chí hắn còn hoài nghi Tô Minh ở trước mặt mình. Ông ta nghĩ Tô Minh mới 22 tuổi đã ở cảnh giới tông sư trong truyền thuyết rồi.
“Lão già này! Đúng là thể diện của ông không đáng tiền chút nào, không phải thế sao?”, tiếp đó Tô Minh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thủ Khôn đang đứng bên dưới.
Lúc này Nghiêm Thủ Khôn không dám nói gì. Nhưng ông ta không nói gì là có thể dễ dàng cho qua sao? Tô Minh giơ chân lên rồi giẫm mạnh xuống sàn.
“Rắc rắc!”, sàn nhà lập tức bị nứt thành nhiều mảng, còn chân Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638397/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.