Si tâm vỏng tưởng.
Hắn nghĩ mình là ai? Sáng Thế Đế Prồ hơn bác Hồ chắc? Mà cho hắn nhìn thì hắn có dám nhìn không? Mà nhìn xong chắc gì đã nuốt nổi cơm? Quả thực đây là một ý nghĩ quá bá đạo của hắn, quá ghê tởm, dơ bẩn.
Không viết tiếp nữa.
Hắn hận bản thân cha mẹ của hắn, lúc trước cha mẹ hắn cưới nhau có mắt như mù à? Không thể đẻ ra hắn đẹp trai hơn một chút được sao?
Đẹp trai cái em gái ngươi.
Ông bà ta thường nói cha mẹ sinh con trời sinh tính. Áp dụng vào hắn quả thật không sai chút nào. Cha mẹ đẻ ra không cảm ơn một câu thì thôi, lại còn chửi mắng. Hắn và tên ranh thuê người đánh Tuấn Hào đều như nhau cùng thuộc dạng bất hiếu.
Hai mắt hắn đỏ hừng hực nhìn Tuấn Hào, nếu ánh mắt có thể dùng để đồ sát thì cho dù Tuấn Hào có bao nhiêu cái sinh mạng cũng không đủ cho hắn giết. Hắn trừng mắt nhìn Tuấn Hào, cố tỏ ra vẻ vô ý quơ ngón tay tay chỉ trỏ quát lớn.
- Thằng nhóc, là mày đánh người có phải không?
Không trả lời. Thằng nhóc mà hắn chỉ tay vẫn không có chút hành động nào, vẫn mân mê cái vòng eo nhỏ uốn éo kia. Điều này làm hắn càng sôi máu lên. Tức giận, hắn tiến gần lại vỗ bàn một cái quát tiếp.
- Thằng nhóc, vẫn không nghe gì à?
Tuấn Hào lại ngáp vài cái, vẻ mặt rất vô tội.
- Nè nè, không phải à nha anh ảnh cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638137/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.