Về đến phòng lại thêm buồn bực, lại còn gặp thêm cái cảnh kia thì lại càng thêm trầm trọng, từ khi xuống núi tới bây giờ Tuấn Hào rất ít khi có được một ngày bình yên.
- Mẹ kiếp, rốt cuộc kiếp trước mình ăn ở thế nào chứ.....haizzzzzzzzzz.....
Tuấn Hào ai oán, thở dài nói. Rốt cuộc cũng về đến phòng, không nghĩ gì nhiều, ôm luôn Mỹ Na lên giừơng.
- Khoan, từ từ đã.....a.
- Từ từ cái gì? Không phải lúc chiều trên lớp không phải em nói là tối sao? Bây giờ gần nửa đêm rồi đó.
- A...nhưng.......nhưng.....
- Không nhưng nhị gì hết. Đến giờ đi ngủ rồi.
Nói xong hung hăng ôm lấy Mỹ Na lăn ra ngủ như chết, trước khi ngủ hai tay còn không quên bới loạn tung lên một hồi, tìm được một vị trí yên ổn mới dừng lại.
Mỹ Na thì ngại ngùng, mặt đỏ như gấc, tuy gần đây lúc nào cũng bị Tuấn Hào ức hiếp như vậy cũng đã dần quen huống gì với tâm lí của một nữ nhân sống theo chế độ truyền thống như cô làm sao tránh khỏi ngại ngùng. Anh ấy ôm mình ngủ, còn mình thì sao? Chẳng lẽ bị động mãi? Xong cũng liền chủ động hung hăng ôm lấy Tuấn Hào khít khao.
Thơm quá! Lại là mùi thơm nhàn nhật này. Không giống mùi của nước hoa mà là mùi tự nhiên. Chẳng lẽ ai cũng như vậy?
Ách!
Không lẽ?
Là hôi nách?
A! ................................
Sáng sớm, trong phòng ngủ Tuấn Hào đang ôm sát mỹ nhân hưởng giấc mộng đẹp, thì trên diễn đàn facebook của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638105/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.