Tuấn Hào và Mỹ Na dạo gần đây cứ như hình với bóng. Rảnh rỗi thì cùng nhau đi chơi, buồn chán thì ngồi cùng với nhau còn không có việc làm thì nằm ôm nhau ngủ. Chỉ ôm nhau ngủ mà thôi chứ không làm gì hết. Tuấn Hào hắn cũng rất thỏa mãn được ôm người đẹp vào khi đang ngủ thì sướng còn gì bằng.
Nhưng mà nay sáng sớm hắn thức dậy đã không thấy Mỹ Na đâu. Rõ ràng tối hôm qua hắn còn được ôm vào lòng mà. Chắc vội đi quá rồi chỉ kịp để lại cho hắn một tờ giấy trên bàn mà Tuấn Hào cũng lười chẳng thèm quan tâm trực tiếp bỏ qua nó.
Đi thẳng ra ngoài hành làng thì Tuấn Hào thấy im phăng phắc một cách lạ lùng. Về cái phòng trước kia mà hắn ở cũng chẳng thấy có ai. Chỉ còn cái mùi nồng nặc quen thuộc.
- Ba thằng này.......................vẫn chưa bỏ được cái tật..........quay tay........haizzzzzzzz.
Không phải chỉ một phòng trong khu ký túc này đều trống vắng mà tất cả đều như vậy điều này khiến hắn buồn bực không thôi. Đi đến cầu thang thì thấy một chiếc cửa sắt kéo chặn ngang đó còn mang theo ổ khóa. Tâm tình hiện tại hắn đang không tốt nên không cần nhẫn nhịn gì trực tiếp giáng vài cước.
Phanh!
Phanh!
Rầm.
Vài cái đá đã làm cho tấm cửa sắt không còn hình dáng cũ nữa. Còn bay ra thẳng ngoài cách đó hai, ba mét. Không quan tâm mặc kệ có tiếng bảo vệ đang gào thét hướng phía này thì hắn nhanh chân phóng tít mù đi nơi khác rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638099/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.