Thạch Hàn tiếp tục nói: “Anh Vân, cậu hãy giữ khẩu súng này, sau này anh có thể mang theo để tự vệ khi cần, để dùng trong trường hợp khẩn cấp” “Tốt thì tốt thật, chỉ là tôi còn chưa biết sử dụng thứ này” Lâm Vân cười khan nói.
“Anh Vân hãy yên tâm, cái này rất đơn giản, có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu.
Thạch Hàn cười nói.
Thạch Hàn từng là thành viên của đội đặc nhiệm hải quân, súng ống mấy thứ trò này tất nhiên sẽ rất rành.
“Được.” Lâm Vân cười gật đầu.
Dù sao Lâm Vân không biết võ thuật, nếu như có súng để tự vệ, thì cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
Chẳng hạn như ban sáng khi bị người của ông Lục truy giết, khi bị hai kẻ địch đuổi rượt đến tận trong rừng cây, Lâm Vân lúc đó cũng suýt bị mất mạng.
Mà nếu như anh lúc đó có một khẩu súng lục, thì đã có thể dễ dàng giết chết đối phương rồi.
Học võ là thứ cần phải bỏ ra rất nhiều tâm sức và thời gian, nhưng sau khi có được một khẩu súng, thường sẽ hiệu quả hơn võ thuật nhiều, điều quan trọng nhất là anh không cần phải mất nhiều thời gian và tâm sức để học nó, như thế sẽ nhanh hơn nhiều so với việc học võ.
Cũng chính vì lý do này, mà kể từ khi vũ khí quân dụng lên ngôi, võ thuật đã bắt đầu suy tàn.
Lúc này, một tên thủ hạ bước vào nói: “Anh Vân, bên ngoài có người muốn gặp anh, anh ta tự xưng là đầu sỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-than-hao/2464803/chuong-597.html