Sắc mặt Trần Dật Thần hơi thay đổi, trong lòng ảm đạm, anh hiểu rõ thực lực của mình và Arthur đều như nhau. Khi đâu với Arthur, anh đã sử dụng kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của mình để khiến Arthur thả lỏng cảnh giác, sau đó tìm đúng vị trí mấu chốt và sử dụng chiêu thức sát thủ mạnh mẽ. Nhưng sau đó Trần Dật Thần đã tự hỏi mình nếu lúc ấy Arthur cũng phản ứng nhanh, dùng chiến thần trảm thì cho dù Trần Dật Thần có thể chống cự đi chăng nữa, Arthur cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, kết quả của trận chiến sẽ không bao giờ là Arthur bị đánh bại. Rõ ràng sức mạnh của William vượt xa Arthur. “Thế nào, bây giờ đệ có nắm chắc sẽ đấu được với William không!” Diệp Nam Thiên vẫn luôn quan sát biểu hiện của Trần Dật Thần, thầy vẻ mặt của Trần Dật Thần lúc này hơi thay đổi, anh ta không thể không hỏi. “Sư huynh, huynh hãy yên tâm về trận chiến này, đệ nhát định phải thắng để báo thù cho sư huynh!” Trần Dật Thần siết chặt nắm tay, lời nói tuy nhẹ nhưng là lại tràn ngập tự tin, loại cảm giác này giống như Trần Dật Thần đã quyết tâm phải thắng trận này. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Khi Diệp Nam Thiên nghe được Trần Dật Thần nói vậy thì trong lòng đã an tâm chút đỉnh, anh ta thực sự lo lắng rằng Trần Dật Thần không có tự tin để bước vào trận đấu này. “Đúng rồi, vết thương của trận đấu trước thế nào rồi?” Diệp Nam Thiên nhớ tới lời của Võ Chí Châu, lúc này mới nhìn về Trần Dật Thần hỏi. “Không có việc gì, đệ đã uống thuốc trị thương mà Võ trưởng lão đưa cho, hiện tại thương thế của đệ gần như đã bình phục!” Trần Dật Thần đã không nói thật, anh vẫn chưa khỏi hẳn từ trận chiến trước nhưng anh không nói cho Diệp Nam Thiên biết. Bởi vì nếu nói sự thật, nó sẽ chẳng có ý nghĩa hay tác dụng gì ngoại trừ việc làm Diệp Nam Thiên lo lắng, nếu đã vậy thì chỉ bằng nói dối để Diệp Nam Thiên an tâm. “Được, không việc gì là tốt rồi!” Diệp Nam Thiên gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng anh ta rốt cuộc cũng rơi xuống rồi. “Thời gian không nhiều lắm, đệ hãy bế quan củng cố một chút đi!” Diệp Nam Thiên dứt lời liền chuẩn bị rời đỉ. Trần Dật Thần tiền lên vài bước, đầy xe lăn của Diệp Nam Thiên, tiễn Diệp Nam Thiên xuống lầu. Khi Trần Dật Thần đi xuống cầu thang, Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác, Phương Chính đại sư, Thiên Ưng và đám Cơ Uẩn đều đang đợi trong đại sảnh. “Thần, chắc hẳn sư huynh của cậu đã nói cho cậu biết tình hình rồi, thế nào, cậu có chắc chắn sẽ đánh bại William không!” Khi Trần Dật Thần đến, Võ Chí Châu hỏi với một nụ cười trên mặt. “Võ trưởng lão, ông biết tính tôi mà!” Trần Dật Thần không giải thích, nhưng trong lời nói tràn đây tự tin. “Uhm, được!” Võ Chí Châu gật đầu, bởi vì ông ta hiểu Trần Dật Thần, cho nên lúc này nghe Trần Dật Thần nói như vậy, Võ Chí Châu vô cùng tin tưởng. “Thần là sư đệ của cậu nên chắc cậu hiểu cậu ta hơn tôi, nhưng với hiểu biết của tôi thì cậu ta chưa chắc là đối thủ của William, không hiểu sao cậu ta lại tự tin như vậy!” Khi Võ Chí Châu cùng Diệp Nam Thiên rời đi, Võ Chí Châu nhịn không được đã hỏi Diệp Nam Thiên. “Tôi không biết sự tự tin của cậu ấy đến từ đâu, nhưng tôi tin cậu ấy!” Ánh mắt kiên định của Diệp Nam Thiên nhìn về phía xa xa. Trong phòng khách sạn, Trần Dật Thần đang cầm một cái chai nhỏ với nửa chai chất lỏng trong đó. Đây là nước nhân sâm trăm năm mà Võ Chí Châu chế riêng cho Trần Dật Thần, đây không chỉ là nước chiết xuất từ một cây nhân sâm duy nhất mà là từ ba cây nhân sâm trăm tuổi. Bởi vì thể chất của võ giả khác với người thường nên các loại thuốc dùng để trị thương đương nhiên cũng khác. Thuốc thông thường không có tác dụng gì đối với võ giả hoặc tác dụng cực kỳ bé nhỏ, không có hiệu quả chữa thương nhanh chóng. Khi mở nút chai ra, một mùi thơm của thuốc bay ra, vừa ngửi thấy mùi liền cảm thấy tinh thần thanh thản sảng khoái, loại thuốc này vô cùng trân quý, thậm chí một số người thượng lưu cũng khó mà tìm được. Võ Chí Châu thân là võ minh trưởng lão nên có thể huy động những loại thuốc này. Hơn nữa võ minh là liên minh của các võ giả nên đã thu thập không ít những loại thuốc hoặc thảo mộc hữu ích cho các võ giả. Võ minh vì bồi dưỡng các tân binh nên không tránh được bị thương mà những loại thuốc này rất tốt trong việc rút ngắn thời gian điều trị. Khi mở nút chai, Trần Dật Thần không chút do dự, nhanh chóng uống cạn nửa bình. Sau nước nhân sâm tiến vào cơ thể liền hình thành một luồng khí nóng lơ lửng ở đan điền. Trần Dật Thần nhanh chóng dùng nội lực tiêu hóa nước nhân sâm bên trong cơ thể, điều quan trọng nhất lúc này là hồi phục chấn thương vừa qua trong thời gian ngắn. Nước nhân sâm này là thứ quý hiếm, võ giả tiêu tốn quá nhiều thể lực, hơn nữa còn yêu cầu cao đối với các chức năng thể chất, người bình thường tiêu hao ít thể lực, mà võ giả do những lý do thể chất đặc biệt cho nên cực kỳ tiêu hao thể lực. Hơn nữa, chỉ có thân thể cường tráng mới có thể tiếp thu được sự mạnh mẽ của võ học, chỉ khi các huyệt đạo trên cơ thể được mở ra mới có thể tích trữ nhiều nội lực hơn, nếu đột phá cảnh giới, nội lực được tăng cường thì thực lực cũng sẽ tăng lên một cấp. Vi vậy, những loại thuốc thông thường hoàn toàn không thể đáp ứng được nhu cầu của võ giả, chỉ có những loại thuốc quý hiếm mới có thể nâng cao sức mạnh của võ giả nhanh hơn. Khi nước nhân sâm đi vào cơ thể, một luồng khí nóng được hình thành ngay lập tức. Trần Dật Thần mồ hôi đầm đìa, dùng nội lực để tiêu hóa nhiệt lượng, để nước nhân sâm chảy khắp cơ thể. Quá trình này rất đau đớn, và sức nóng do nước nhân sâm này tạo thành gần như xé nát Trần Dật Thần thành từng mảnh. Trần Dật Thần nghiến răng dùng nội lực không ngừng tiêu hóa, thời gian trôi qua, trên người anh đau dữ dội, như thể nội tạng đang bị lửa thiêu đốt. Khi nước nhân sâm phát huy tác dụng, trên da Trần Dật Thần xuất hiện một số dịch lỏng màu đen. Thứ màu đen này chính là tạp chất trong cơ thể, chỉ khi loại trừ những tạp chất này ra khỏi cơ thể thì vết thương mới có thể lành lại. Một mùi hôi thối bao trùm khắp căn phòng, Trần Dật Thần cũng chẳng quản nhiều, chỉ có thể không ngừng dùng nội lực đề tiêu hóa nước nhân sâm. Quá trình này tiếp tục trong hơn một giờ, và cơn đau dần dần yếu bớt, nhưng nó vẫn tồn tại. Sau khi tác dụng của nước nhân sâm qua đi, vết thương của Trần Dật Thần được chữa lành, hơn nữa ít nhiều gì cũng sẽ làm tăng các chức năng của cơ thể. Trần Dật Thần hiểu đạo lý khổ tận cam lai, cho nên từ đầu đến cuối đều nghiến răng nghiền lợi, chờ đợi một Trần Dật Thần tái sinh sau khi chữa trị xong. Cuộc thi của Tổ chức võ thuật thế giới sắp kết thúc, chỉ còn lại trận chung kết, nên ngoại trừ khán giả, một số cao thủ đã rời đi, khách sạn rộng lớn cũng có chút trống trải. Mặc dù khách sạn vắng người nhưng bên ngoài lại cực kỳ náo nhiệt, lúc này có rất nhiều võ giả và người xem từ khắp nơi trên thế giới đến đây chỉ để xem phong thái của Trần Dật Thần. Chẳng qua Trần Dật Thần đã không ra ngoài kể từ khi vào khách sạn, một số võ giả đoán Trần Dật Thần đang bề quan, cũng có một số tin đồn không hay rằng Trần Dật Thần đã rời khỏi đây vì anh ta không thể đánh bại William. Tạm thời không nói đến chuyện của những người này nữa, trong phòng khách sạn, Trần Dật Thần lúc này đang nằm ở trên giường thở hồn hến. Sau hơn một giờ hồi phục, cuối cùng Trần Dật Thần cũng tiêu hóa được nước sâm, hơn nữa thương thế trên người cũng đã hoàn toàn bình phục. “Đúng là nguy hiểm!” Trần Dật Thần nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, sợ hãi không thôi, khi nước nhân sâm tiến vào trong cơ thể, anh cảm thấy mình như vừa nuốt phải một quả cầu lửa lớn, nội tạng trong cơ thể như được luyện hóa, loại đau đớn này hầu hết mọi người đều không chịu nổi, ngay cả Trần Dật Thần cũng đau đến muốn ngất đi. Chẳng qua Trần Dật Thần đã trải qua quá nhiều nên chút đau đớn này vẫn có thể chống chịu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]