Cuộc tuyển chọn đã kết thúc, nhưng mà tâm trạng của Võ Chí Châu vẫn không thể bình phục được, dù sao thì ông ta cũng là cường giả lâu năm, trong một khoảng thời gian ngắn sắc mặt đã khôi phục lại như bình thường, lên tiếng nói: “Từ lúc bắt đầu cậu đã thu liễm khí tức, âm thầm khóa chặt bóng dáng, cậu biết là bàn về thực lực, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, nếu như tùy tiện ra tay tất nhiên là cậu sẽ rơi vào thế hạ phong. Cho nên cậu liền tiến hành một loại phương thức khác, tâm trạng bình tĩnh để cho tôi sinh lòng nghi hoặc.”
“Mà trước đó tôi đã hỏi cậu nhiều lần, cậu chỉ đều ngậm miệng không đáp, cố ý chọc giận tôi, để tôi sinh ra suy nghĩ muốn dạy dỗ cậu, mấy chiêu phía trước tôi nghĩ là cũng đã dùng hết năng lực của bản thân cậu.”
“Để tôi cảm thấy rằng cậu đã dùng hết toàn lực, lúc tôi ra tay cậu lại nhanh chóng lui ra phía sau, dường như là hết cách, thật sự không ngờ đến là lúc này cậu là đột nhiên dừng lại, lấy phản làm tiến, sử dụng đòn tấn công mạnh nhất.”
“Nếu như lúc nãy tôi đã không sử dụng nội kình tinh thuần hộ thể, vậy thì với một quyền lúc nãy, tất nhiên tôi sẽ bị thương.”
“Thực lực của cậu không tệ, nhưng mà quan trọng nhất chính là năng lực phản ứng vô cùng nhanh của cậu khi chiến đấu, trong thời gian ngắn như vậy có thể đưa ra đối sách, quả thật không tệ.”
“Gì chứ?”
Nghe thấy lời khen thưởng của Võ Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1598201/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.