Khách sạn Hồ Giang tuy không thể so sánh với khách sạn Tây Hồ Quốc, nhưng vì xây dựng ở trên hồ Bạch Mã, cộng thêm phong cách bài trí của khách sạn đều là đứng đầu, ở Hàng Hồ thậm chí trong cả ngành khách sạn đều là độc đáo nhất, rất nhiều hội nghị quan trọng đều sẽ chọn tổ chức ở đây, kinh doanh rất tốt. Khách sạn Hồ Giang là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Hồ Giang, cũng là địa điểm Trần Dật Thần mở tiệc đãi mọi người vào tối nay. Bởi vì khách khứa của buổi chiêu đãi thật sự quá nhiều, làm chủ nhân, Trần Dật Thần lấy lý do bị thương, không có uống rượu, nhưng lễ tiết vẫn là làm trọn. Bữa tiệc bắt đầu được nửa tiếng, anh cùng Hạ Nhược Y đi vào phòng bao kính rượu Phòng bao đầu tiên anh kính rượu là phòng bao của đám người Quản Nam Thiên. Trong phòng bao ngoài Quản Nam Thiên ra, còn có Võ Chí Châu, Không Minh đại sự cùng các đại sư võ học nổi tiếng ở nước H. “Nhóc à, vốn dĩ tôi tối nay có việc muốn thương lượng với cậu, nhưng vừa rồi bị một đám kia kính rượu, uống quá nhiều rồi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp.” Sau khi kính rượu xong, Quản Nam Thiên mặt mày đỏ bừng nói với Trần Dật Thần. Vốn dĩ lấy thực lực võ học của Quản Nam Thiên, nếu dùng Nội Kình ép men rượu ra, cho dù ngàn ly cũng sẽ không say, nhưng người của giới võ học tụ tập có một quy tắc bất thành văn — không thể dùng Nội Kình ép men rượu ra. Như thế, ông ta ngoài bị người trong phòng bao kính rượu ra, tất cả nhân sĩ trong giới võ học tới tham dự bữa tiệc ngày hôm nay đều tới kính rượu, uống hơn trăm ly, đã có vài phần say. Bên tai vang lên lời của Quản Nam Thiên, trong lòng mọi người khẽ động, trong nháy mắt đã đoán được chuyện mà Quản Nam Thiên muốn nói với Trần Dật Thần – sẽ có liên quan tới đại hội võ đạo toàn cầu.” “Được, Quản minh chủ.” Trần Dật Thần cũng đoán được điểm này, anh gật đầu, sau đó đỡ Quản Nam Thiên ngồi xuống, sau đó lại nói với mọi người: “Các vị đại sư, tôi đã cho người đặt phòng ở khách sạn cho các vị rồi, lát nữa sẽ có nhân viên của khách sạn tới đây đưa thẻ phòng. Đương nhiên, nếu như có người muốn trở về khách sạn trước đó thì nói một tiếng với nhân viên công tác, sẽ có xe đưa về.” “Anh bạn Trần Dật Thần suy nghĩ rất chu toàn, nào, mọi người chúng tôi kính cậu một ly, chúc mừng chiến thắng của cậu!” Nghe thấy lời của Trần Dật Thần, chưởng môn Triệu Vô Đạo của Bát Quái Môn cười rồi cầm ly rượu lên, đề nghị mọi người kính Trần Dật Thần một ly. Đối diện với đề nghị của Triệu Vô Đạo, mọi người ở đây đều hưởng ứng, Trần Dật Thần lấy nước thay rượu, uống một ly nước lọc, sau đó bèn dẫn Hạ Nhược Y rời khỏi phòng bao. Trong phòng bao thứ hai vẫn là đại sư võ học, chưởng môn của các môn phái, chẳng qua chỉ là không nổi tiếng như đám người Không Minh đại sư, bọn họ tỏ ý cảm ơn trước hành vi kính rượu của Trần Dật Thần, đồng thời cũng kính Trần Dật Thần một ly. Sau đó, khi Trần Dật Thần tới phòng bao của đệ tử các môn phái để kính rượu, gần như tất cả mọi người đều có hơi được sủng đâm ra lo sợ — bọn họ không ngờ Trần Dật Thần sẽ kính rượu bọn họ! “Cậu Trần!” Mà khi Trần Dật Thần tới phòng bao của đám người Giả Vạn Hào, Lưu Chính Phong, tất cả mọi người đều lập tức đứng dậy, chào hỏi với Trần Dật Thần. Trong đó, Lư Chính Phong càng là kéo một cái ghế, tỏ ý Trần Dật Thần ngồi ở vị trí trống ở bên cạnh ông ta. Đó là vị trí chính giữa của cả bàn tiệc, tức là ghế chính đối diện cửa ra vào. Vị trí đó từ khi bắt đầu bữa tiệc đã để trống, là các lão đại giang hồ để lại cho Trần Dật Thần. “Mọi người mời ngồi.” Trần Dật Thần thấy vậy, khẽ mỉm cười ra hiệu, sau đó cùng Hạ Nhược Y đi về phía ghế chính. Nghe thấy lời của Trần Dật Thần, gồm cả Lư Chính Phong tuổi tác nhiều nhất, tư lịch lâu nhất bên trong không có ai ngồi xuống, mãi sau khi Trần Dật Thần vào chỗ ngồi mở miệng lần nữa thì bọn họ mới trước sau vào chỗ ngồi. Tuy bọn họ đều là hoàng đế của thế giới ngầm nước H, nhưng ở trước mặt tuyệt thế thiên kiêu như Trần Dật Thần, bọn họ lại không có bất kỳ tư cách gì để phô trương. “Các vị, cảm ơn các vị đã thu xếp thời gian tới đây, tôi kính mọi người một ly.” Trần Dật Thần chủ động cầm ly rượu lên, sau đó nói: “Có điều, bởi vì thân thể tôi không tiện, tối nay chỉ có thể lấy nước thay rượu, vẫn mong các vị đừng thấy lạ.” “Hiểu được hiểu được, thân thể quan trọng.” Lưu Chính Phong cầm ly rượu lên, khẽ mỉm cười nói một câu, những người khác lũ lượt gật đầu phụ họa, sau đó ngửa cổ, một hơi uống cạn. “Cậu Trần, chúng tôi cũng kính cậu một ly, chúc mừng cậu chiến thắng truyền nhân của nhà họ Cảnh.” Giả Vạn Hào cầm ly rượu rồi đề nghị. Thân là Tây Nam Vương, ông ta đối với nhà họ Cảnh không hề xa lạ, biết rõ sự mạnh mẽ của nhà họ Cảnh, thậm chí buổi chiều khi ông ta xem trận quyết đấu của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng, ông ta không cảm thấy Trần Dật Thần sẽ thắng, nhưng kết quả cuối cùng, lại là Trần Dật Thần vả mặt ông ta. “Cảm ơn.” Trần Dật Thần nói cảm ơn, lần nữa cầm ly rượu lên, lại uống một ly nước. Qua ly thứ hai, Trần Dật Thần cầm đũa lên, cùng mọi người ăn vài miếng. Từ sau khi đi ra khỏi phòng bao của đám người Lư Chính Phong, Trần Dật Thần lại tới phòng bao của đám người Vũ Văn Bác. Ở đây có Vũ Văn Thiến, Vương Kiền, bốn anh em Trần Thị, lão ba Hoàng với cả đám người Sở Thanh Từ Lâm Ngọc Nhi. Lúc này, bọn họ tỏ ra rất phấn khích, ngắn ngủi không tới một tiếng, đã uống hết mấy két rượu trắng. Ngoài những người này, Hạ Nhược Y, Trương Hân Nhiên, Tô Diệu Y, Trần Tĩnh và Vương Mộng Nam mấy người cũng ở đây, ngồi quanh một chiếc bàn. “Anh Thần tới rồi, mọi người chúng ta hãy nâng ly, cùng kính anh Thần một ly, chúc anh Thần giẫm chết tên truyền nhân rắm chó Cảnh Đằng đó!” Mắt thấy Trần Dật Thần đi tới, Vũ Văn Bác hô lên một tiếng, sau đó cầm ly rượu và đưa ra đề nghị. Vèo— Lời đề nghị này của Vũ Văn Bác, mọi người lũ lượt cầm ly rượu đứng dậy, hô lên: “Kính anh Thần một ly!” “Được!” Đối diện với sự nhiệt tình của mọi người, Trần Dật Thần đi thẳng tới, chuẩn bị cầm ly rượu lên. “Trần Dật Thần hôm nay trong lúc tỷ võ đã bị thương, không thể uống rượu, trước đó kính rượu đều là lấy nước thay rượu, ở đây cũng uống nước đi.” Vào lúc này, Hạ Nhược Y đứng lên, vẻ mặt mang theo nụ cười rồi nói. “Ờm…” Bỗng nghe thấy lời của Hạ Nhược Y, đám người Vũ Văn Bác đều sững ra, bọn họ không biết thứ trước đó khi Trần Dật Thần kính rượu uống là nước. Trần Dật Thần hơi khựng bước chân, sau đó quát sát thấy Hạ Nhược Y cười như không cười nhìn anh, dùng ánh mắt truyền tới một tin: anh hôm nay dám uống rượu thử xem? Trần Dật Thần cười khổ trong lòng. Anh hôm nay bị thương không có nặng, uống rượu không có gì đáng ngại, nhưng sau khi tỷ võ kết thúc trên đường tới khách sạn Hồ Giang, Hạ Nhược Y bèn lấy lý do anh bị thương, yêu cầu anh tối nay khi kính rượu lấy nước thay rượu. Anh đã chấp nhận lời đề nghị của Hạ Nhược Y, hơn nữa trong quá trình kính rượu trước đó cũng là làm như thế, nhưng không có ngờ lúc này Hạ Nhược Y vẫn không để anh uống rượu. Tuy cảm thấy bất ngờ và bất lực, nhưng Trần Dật Thần vẫn là lập tức phụ họa: “Ừm, Nhược Y nói đúng, anh hôm nay không thể uống rượu, chỉ có thể uống nước, uống trà.” “Ờm… vậy được, để anh Thần uống nước, chúng ta uống rượu!” Vũ Văn Bác thấy vậy, mắt đảo hai vòng, sau đó sửa lời. Một mặt, anh ta cho rằng lời đề nghị của Hạ Nhược Y là có đạo lý, điều càng quan trọng hơn là các cô gái gồm cả Sở Thanh Từ Lâm Ngọc Nhi ở trong hôm nay đều tới đây xem trận chiến sinh tử, nếu như nói trong lòng Hạ Nhược Y một chút cũng không để bụng đó là điều không thể. Hạ Nhược Y sẽ có thể đang giận! Như thế, nếu như anh ta xúi Trần Dật Thần uống rượu, làm không tốt sẽ chọc tới lửa giận của Hạ Nhược Y rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]