“Như mày muốn, tao đến đây tiễn mày lên đường.” Trần Dật Thần được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo trực tiếp tuyên bố tử hình của Cảnh Đằng.
“Ách…” Cảnh Đằng giật mình.
Đang định nói, trước đó anh ta chỉ kinh ngạc, vậy thì giờ phút này anh ta đã hoàn toàn bị hoảng hốt.
Trần Dật Thần!
Mặc dù không biết hai người Cảnh Nhân và Mục Dương gặp Trần Dật Thần bằng cách nào, nhưng mà giờ phút này anh ta có thể khẳng định đầu dây bên kia điện thoại là Trần Dật Thần, nếu không thì tuyệt đối cũng sẽ không nói với anh ta mấy câu như vậy.
“Tút… Tút…”
Sau đó, lúc Cảnh Đằng lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ rồi muốn nói cái gì đó thì đã bị cúp máy.
“Người lúc nãy là Trần Dật Thần?” Cảnh Thế Minh dựa vào thính lực siêu cường của mình nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng, đồng thời cũng thu hết biểu cảm thay đổi của Cảnh Đằng vào trong mắt.
“Chắc là anh ta.”
Cảnh Đằng cắn răng nghiến lại nói, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đã đập điện thoại di động, trên người tràn ngập sát khí lạnh lẽo, hận không thể lập tức nghiền nát Trần Dật Thần thành tro: “Cảnh Nhân và Mục Dương đang ở trong tay của anh ta, một người chết một người bị tàn phế… anh ta đang gây hấn với nhà họ Cảnh chúng ta, con muốn băm nát anh ta ra rồi ném vào Tây Hồ cho cá ăn.”
“Được rồi, đi lên một chút đi.” Cảnh Thế Minh cũng vô cùng tức giận, lúc nói chuyện sắc mặt của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1598170/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.