Sau khi kết thục cuộc gọi với Hathaway, Anne dưới sự giúp đỡ của nữ người hầu mà đi tắm rửa thay đồ, sau đó mặc bộ lễ phục màu trắng tượng trưng cho sự thánh thiện và cao quý, xuất hiện ở bữa tiệc tối, ngồi ở bàn chính dùng bữa. Cùng cô ta ngồi ở bàn chính, còn có một thành viên của vương thất nước A và người phụ trách của tập đoàn với mấy ông trùm kinh doanh. Bên phía nước H là do quan lớn của Yến Kinh ngồi ở chủ vị cùng mấy ông lớn khác, ngoài những người này ra, còn có Trần Anh Tài và một đại diện trong thương giới của Yến Kinh. Trần Anh Tài tuy bậc cấp không lớn, nhưng cái anh ta đại diện lại là nhà họ Trần ở Yến Kinh, hơn nữa khu Phòng Sơn mà anh ta quản lý là khu chủ chốt thu hút nhất trong lần tới Yến Kinh này của tập đoàn ở nước A. Bữa tiệc tối bắt đầu, quan lớn của Yến Kinh đầu tiên có bài phát biểu chào mừng, sau đó Anne đại diện tập đoàn ở nước A nói lời cảm ơn. Sau khi mọi cái này kết thúc, mọi người bắt đầu dùng bữa. Anne được giáo dục rất tốt các lễ nghi của vương thất và quý tộc của nước A, khi dùng bữa, động tác ưu nhã, nhai nuốt từ tốn, điểm nào cũng thể hiện sự cao quý và ưu nhã của cô ta. Đương nhiên, cô ta cũng không thể tránh việc nhập gia tùy tục, sau khi dùng bữa tới thời gian nhất định, cùng nâng ly, kính rượu. Đối với tất cả mọi chuyện, Anne tuy cảm thấy rất xa lạ, nhưng chung quy vẫn trao nụ cười ưu nhã mà đáp trả. “Công chúa Anne xinh đẹp, lần nữa chào mừng cô tới nước H, tới Yến Kinh.” Khi tới lượt Trần Anh Tài, Trần Anh Tài lần nữa đứng dậy, cầm ly rượu đi tới bên cạnh Anne, lộ ra nụ cười tự cho rằng là rất có sức quyến rũ: “Tôi tuy là ngày đầu tiên gặp cô, nhưng tôi cảm thấy có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết với cô, dường như chúng ta đã từng gặp rất nhiều lần, quen biết rất lâu.” “Thưa anh Trần, tôi cũng ở trên người anh cảm nhận được cảm giác thân thiết.” Anne đứng dậy, nâng ly rượu, khẽ mỉm cười đáp lại. Hửm? Văng vẳng bên tai lời của Anne, bao gồm cả quan lớn của Yến Kinh ở trong, tất cả quan chức nước H ngồi ở trên bàn tiệc này đều hơi sững ra, sau đó khâm phục nhìn Trần Anh Tài — Bọn họ đều từng thử kéo gần quan hệ với Anne, nhưng không ai làm được! Trong khi khâm phục, quan lớn của Yến Kinh cũng thầm thấy may mắn, may mắn đem gánh nặng thu hút đầu tư đặt lên người của Trần Anh Tài. Theo ông ta thấy, lấy biểu hiện của Trần Anh Tài thì thấy, Trần Anh Tài đã hoàn toàn có được hảo cảm của Anne, điều này đối với công việc thu hút đầu tư tiếp theo có tác dụng thúc đẩy rất lớn. “Công chúa Anne xinh đẹp, tôi tin chúng ta sẽ trở thành bạn rất tốt.” Cảm nhận được từng ánh mắt ngưỡng mộ khâm phục, nụ cười trên mặt Trần Anh Tài càng thêm tự tin, trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào. Là người ưu tú trong các con cháu đời thế ba của nhà họ Trần, lúc đầu khi nhà họ Trần giao nhiệm vụ tiếp đãi công chúa của hoàng thất nước A vào trong tay anh ta, anh ta còn có hơi lo lắng. Theo anh ta thấy, thiên chi kiêu nữ như công chúa hoàng thất tất nhiên là kiểu mắt cao hơn đầu. Cho dù anh là người của nhà họ Trần, công chúa hoàng thất sợ rằn cũng không nhất định sẽ cho anh ta mặt mũi. Nhưng không ngờ, công chúa của hoàng thất lại dễ gần như vậy, anh ta chỉ dùng vài ba câu đã có được sự thân cận của công chúa hoàng thất. “Tôi rất mong chờ.” Anne khẽ mỉm cười, câu đầu tiên khiến trong lòng Trần Anh Tài rất là vui mừng, câu thứ hai lại khiến nụ cười trên mặt Trần Anh Tài lập tức cứng đờ: “Bởi vì, người bạn nước H đầu tiên của tôi cũng họ Trần, nói chính xác, anh ấy là ân nhân của tôi.” Ân nhân của công chúa Anne… cũng họ Trần? Nghe thấy câu nói này của Anne, cả phòng đều rơi vào trong vẻ ngại ngùng. Nhất là Trần Anh Tài đứng dậy kính rượu, lúc này càng là xấu hổ khó nói thành lời. Vốn tưởng Anne có hảo cảm với anh ta, là vì vẻ ngoài đẹp trai và gia thế hiển hách của anh ta. Nhưng bây giờ, Anne lại nói, có hảo cảm với anh ta là vì ân nhân của cô ta cùng một họ với anh ta. “Công chúa Anne xinh đẹp, xin hỏi ân nhân của cô là?” Sau khi kìm chế vẻ bố rối trên mặt, Trần Anh Tài mỉm cười mở miệng, anh ta rất tò mò, ân nhân họ Trần mà Anne nói đó rốt cuộc là ai. Bởi vì trong biểu hiện của Anne không khó nhìn ra, vị ân nhân họ Trần đó của cô ta, đối với cô ta rất quan trọng. “Anh ấy tên Trần Dật Thần.” Anne nở nụ cười mê người, vui vẻ mà thích thú nó ra một cái tên. Ngay sau đó. Cả phòng hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Bao gồm cả vị quan lớn của Yến Kinh trong đó, tất cả người của nước H tham gia bữa tiệc tối nay đều sửng sốt không thôi. Vì để bày tỏ sự tôn trọng đối với Anne, mỗi khi có người kính rượu, nói chuyện với Anne, mọi người tham gia bữa tiệc đều sẽ dừng nói chuyện, để Anne trở thành nhân vật chính tuyệt đối của nơi này. Trong một kiểu tình huống như này, lời của Anne rõ ràng đã lọt vào trong tai của mỗi một người, khiến tất cả quan chức bên nước H bao gồm cả quan lớn của Yến Kinh bên trong đều nghe thấy cái tên đó. Trần Dật Thần! Chắc sẽ không phải… là Trần Dật Thần bị đuổi khỏi nhà họ Trần đâu nhỉ?! Lúc này, trong đáy lòng của tất cả mọi người, đều vô cùng bàng hoàng. Nếu như Trần Dật Thần mà Anne nói, thật sự là Trần Dật Thần đó của nhà họ Trần, vậy bữa tiệc tối nay sẽ trở nên có ý tứ rồi. Bởi vì, Trần Anh Tài mới là con trai của Trần Bá Dung, anh trai của Trần Anh Nhu! Mà trước đó không lâu, Trần Dật Thần mới đánh gãy hai chân của Trần Anh Nhu, hủy đi đan điền của Trần Anh Nhu, khiến Trần Anh Nhu trở thành một phế vật triệt để. Nghĩ thôi cũng biết, Trần Anh Tài đối với Trần Dật Thần sẽ hận tới cỡ nào. Điều càng lúng túng hơn là nguyên nhân mà Anne ngay từ đầu có ấn tượng tốt về Trần Anh Tài lại không phải là vì Trần Anh Tài là con cháu nhà họ Trần, cũng không phải là vì mị lực cá nhân của Trần Anh Tài, mà là bởi vì Trần Dật Thần! Nói cách khác, Trần Anh Tài chỉ bởi vì cùng họ với Trần Dật Thần, bèn được Anne nhìn bằng con mắt khác! Hơn nữa ngay cả người ngoài đều đoán được một điểm này, huống chi là Trần Anh Tài chứ? Lúc này, Trần Anh Tài chỉ cảm thấy bị người ta tát một tạt tai không có âm thanh ở trước mặt mọi người, không vang, lại đủ sinh đau! Dưới ánh đèn, nụ cười và vẻ tự đắc trên mặt của anh ta lập tức không tồn tại, thay vào đó là vẻ lúng túng! Vẻ lúng túng đó khiến anh ta hận không thể lập tức tìm một cái lỗ mà chui vào! Tuy nhiên— Lúng túng thì lúng túng, hỉ nộ không lộ ra ngoài, đây là một trong những năng lực tất yếu của các lãnh đạo trong quan trường. Rất nhanh, biểu cảm của Trần Anh Tài liền khôi phục bình thường, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười nhìn trông ít nhiều có hơi không tự nhiên. So sánh với sự ngại ngùng do việc cùng họ đem lại, lúc này Trần Anh Tài càng muốn làm rõ, Trần Dật Thần mà Anne nói, rốt cuộc có phải là Trần Dật Thần mà anh ta hận thấu xương hay không! “Anh Trần, anh bị sao vậy?” Không đợi Trần Anh Tài mới mở miệng, Anne há miệng, cô ta vừa rồi phát giác được sự khác thường của tất cả mọi người, sau khi cô ta nói ra cái tên Trần Dật Thần này, bầu không khí ở đây rõ ràng bắt đầu không đúng lắm. “Không… không có gì.” Trần Anh Tài vô thức lắc đầu, nhưng vẻ không tự nhiên này của anh ta đã lọt vào trong mắt của Anne, lại khiến Anne càng thêm nghi ngờ: “Anh Trần, anh có phải là biết Trần Dật Thần không?” Mắt thấy Anne có xu hướng hỏi tới cùng, Trần Anh Tài cũng biết, chuyện này không dễ qua mặt rồi. Vì thế, sau khi cân nhắc trong chốc lát, Trần Anh Tài mỉm cười mở miệng: “Công chúa Anne, nói ra cô khả năng không tin, tôi có người em họ cũng tên là Trần Dật Thần.” “Có điều, cậu ta chắc không phải là vị ân nhân đó của cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]