“Ngại quá, lơ đễnh không tìm kĩ nên đã đâm lệch, lại lần nữa.”
Trần Dật Thần mỉm cười, sau đó lau vết máu trên dao găm đi, động tác của anh rất chậm, giống như đang lau một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng mà…
Việc làm này, lọt vào mắt tên cao to thì khiến tên cao to có cảm giác rợn cả gáy, sự sợ hãi trong lòng ngày ngày càng nhiều!
“Ây, lần đâm này, tôi phải tìm đúng chỗ mới được.”
Trần Dật Thần không để ý tên cao to mà cầm con dao găm lên lần nữa, vạch ở chỗ động mạch chủ trên đùi tên cao to.
Mỗi lần anh vạch một cái là lại khiến trong lòng tên cao to căng thẳng, ba lần liên tục, tên cao to sắp sụp đổ, ngã nhào xuống đất.
“Đừng… đừng mà!”
Tên cao to co quắp trên mặt đất, cả người toát mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn Trần Dật Thần: “Nếu tôi nói cho anh biết thì anh sẽ bỏ qua cho tôi chứ?”
“Ừ.” Trần Dật Thần dứt khoát gật đầu.
“Anh… anh chắc chứ?” Tên cao to hơi nghi ngờ.
“Mục đích mà tôi đến đây là cứu bạn tôi, anh chỉ là cấp dưới, làm việc theo lệnh, sự sống chết của anh chẳng có giá trị gì với tôi cả.”
Trần Dật Thần nói thế, anh biết, chỉ có nói thế thì mới khiến tên cao to hết đề phòng mà tin mình.
“Lần này, Nhẫn Hồn chúng tôi ngoại trừ điều một trăm tinh anh chúng tôi ra thì còn điều ba mươi nhẫn giả của Nhẫn Đường, trong số đó có hai mươi người là hạ nhẫn, mười người là trung nhẫn.”
“Ngoài ra còn có hai vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1598086/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.