Chương trước
Chương sau
“Tình hình thế nào? Rốt cuộc là thua hay thắng?”
Có người nuốt ngụm nước bọt hỏi, chiến đấu tiến hành đến bước này đã hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Luồng đao cầu vồng của đệ tử Đao Thánh kia nếu đổi thành võ giả bình thường thì cho dù là Ám Kình hậu kỳ cũng sẽ bị đánh chết.
Nhưng đổi thành Trần Dật Thần thì trong lòng mọi người thật sự không dám chắc.
Lại nửa phút trôi qua, bụi đất trên đài cuối cùng cũng tiêu tan hơn rất nhiều, cảnh tượng trên đài rốt cuộc cũng hiện ra.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trên đài, mọi người nhất thời lại hít một hơi khí lạnh.
Trên đài có thêm một khe hở rất nổi bật.
Khe hở này dài tới hơn ba mét, cao cỡ nửa người.
Cái khe hở này hiển nhiên là do đệ tử Đao Thánh chém ra.
Trần Dật Thần đâu?
Võ đài do bê tông đúc thành cũng đều bị chém thành dạng này, Trần Dật Thần lại…
Trần Dật Thần không có chuyện gì!.
Trần Dật Thần vẫn chắp tay đứng ở giữa võ đài, duy trì tư thế trước đó.
Nếu như miễn cưỡng nói có gì khác so với trước đó thì đó chính là quần áo Trần Dật Thần rách mấy lỗ, sắc mặt cũng tái nhợt hơn một chút so với trước đó.
Mà trái lại thanh niên chém ra một đao rung trời kia giờ phút này lại đang quỳ trước mặt Trần Dật Thần, tai mắt mũi miệng đều chảy máu, dáng vẻ cực kì thê thảm.
“Bịch!”
Thanh niên không cam lòng liếc nhìn Trần Dật Thần sau đó ngã thẳng tắp xuống đất, trong nháy mắt mất đi hơi thở.
“Trần Dật Thần vậy mà thắng…”
Dưới đài, giọng nói Hồ Khải Tinh có chút run rẩy, sắc mặt cũng có mấy phần sợ hãi, trận đánh cược lúc trước Trần Dật Thần một quyền đánh bại thanh niên thấp bé mặc dù mang đến cho anh ta sự kích động rất lớn nhưng anh ta còn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Nhưng trận này Trần Dật Thần vậy mà điềm nhiên như không có việc gì tiếp nhận một đao kinh thiên động địa như thế.
Đây là loại thực lực kinh khủng gì chứ?
Đây là người sao?
“Cậu ta thắng.” Trương Thiên Dụ thở dài, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Anh ta cũng có chút không thể nào chấp nhận được kết quả trước mắt này, nhưng anh ta không thể không chấp nhận.
Thực lực hiện tại Trần Dật Thần biểu hiện ra đã đè bẹp tất cả tuyển thủ của hai Thương hội lớn.
“Đây mới là thực lực thật sự của cậu sao?”
Vương Kiền ngồi trên xe lăn cười khổ một tiếng, tối hôm qua lúc Sở Dật Phi nói Trần Dật Thần sàn sàn với anh ta, anh ta còn có cảm giác mình đã bị coi thường.
Nhưng giờ phút này anh ta mới hiểu sở dĩ tối hôm qua Sở Dật Phi nói như vậy đơn giản là để ý đến thể diện của anh ta.
Thực lực chân chính của Trần Dật Thần chắc chắn phải vượt qua anh ta rất nhiều.
Thậm chí có thể nói anh ta và Trần Dật Thần hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Một đao mà đệ tử Đao Thánh chém ra kia anh ta cũng có thể đỡ được, nhưng cái giá để anh ta đỡ được một đao kia là nửa cái mạng.
Mà cái giá của Trần Dật Thần khi đỡ một đao kia chẳng qua chỉ là quần áo rách mấy lỗ.
Đây chính là sự chênh lệch của anh ta và Trần Dật Thần.
Thi thể của đệ tử Đao Thánh được khiêng xuống dưới.
Rất nhiều võ giả của Thương hội Thiên Thủy mặt như nhà có tang, Miyamoto Yuichi thì tức giận đến run rẩy.
Hai người.
Cuộc đánh cược tiến hành đến hiện tại đã chết hai đệ tử Đao Thánh rồi.
Hơn nữa người vừa mới chết này còn là một đệ tử mà Đao Thánh cực kỳ yêu quý.
Anh ta giải thích như thế nào với Đao Thánh đây?
“Vô liêm sỉ! Cực kì vô liêm sỉ!”
“Quản Nam Thiên, sao các ông có thể để cho võ giả Hóa Kình tham gia đánh cược?”
Chỗ ngồi khách quý, Miyamoto Hanzo cũng bị tức đến phát run, giờ này phút này nếu ông ta còn chưa nhận ra cảnh giới chân chính của Trần Dật Thần thì ông ta chính là một tên ngốc thật sự rồi.
Hóa Kình!
Chắc chắn là Hóa Kình.
Hơn nữa còn là loại đã vào Hóa Kình được một thời gian kia.
Nếu không một đao của đệ tử Đao Thánh kia anh hoàn toàn không thể đỡ nổi.
“Miyamoto, trong quy định đánh cược lần này hình như không có điều nào không cho phép võ giả Hóa Kình tham gia cuộc đánh cược này.” Quản Nam Thiên mỉm cười mở miệng, giờ phút này ông ta thật sự vui mừng.
Đã vui mừng vì Trần Dật Thần giết chết đệ tử Đao Thánh, lại còn vui mừng vì thực lực của Trần Dật Thần.
Quá ngoài sự dự đoán của người khác.
Đến ngay cả ông ta cũng không ngờ thực lực của Trần Dật Thần vậy mà lại là Hóa Kình.
Hóa Kình hai mươi lăm tuổi.
Quả thật có thể nói xưa nay chưa từng có.
Ít ra trong giới võ thuật của nước H chắc chắn không có ai có thể đột phá Hóa Kình trước tuổi hai mươi lăm.
Trước Trần Dật Thần, trong giới võ thuật nước H, người trẻ tuổi nhất đột phá Hóa Kình là Tông chủ Côn Luân Tông Chu Phá Thiên.
Ba mươi ba tuổi.
Chu Phá Thiên là năm ba mươi ba tuổi đột phá Hóa Kình.
Ông ta là người giữ kỷ lục đột phá Hóa Kình nhanh nhất ở nước H.
Nhưng hôm nay kỷ lục này đã bị Trần Dật Thần phá vỡ, hơn nữa còn phá vỡ bằng khoảng cách kinh khủng, tám tuổi.
Qua ngày hôm nay tên tuổi của Trần Dật Thần chắc chắn vang xa trong giới võ thuật nước H.
Giọng nói của Miyamoto Hanzo ngưng trệ, quả thực là trong quy định không có điều nào là không cho phép võ giả Hóa Kình tham gia cuộc đánh cược này…
Nhưng vì phòng ngừa võ giả Hóa Kình tham gia đánh cược, họ đặc biệt đặt ra quy tắc võ giả ba mươi tuổi trở lên không được tham gia đánh cược.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, bên nước H vậy mà lại xuất hiện một tên quái thai như Trần Dật Thần, anh quả thực đã phá vỡ lẽ tu luyện bình thường.
Cho dù là từ trong bụng mẹ bắt đầu tu luyện cũng không có khả năng đột phá Hóa Kình trước ba mươi tuổi.
“Vẫn còn đấu hay không đấu nữa?” Quản Nam Thiên cười liếc nhìn Miyamoto Hanzo, nếu Miyamoto Hanzo còn muốn tiếp tục đấu thì thật là tốt, có thể để Trần Dật Thần ra đòn giết chết, giết chết thêm hai thiên tài của nước N.
“Không thể đấu, nhận thua.” Miyamoto Hanzo cắn răng mở miệng. Vẫn còn đấu cái rắm, võ giả Ám Kình hoàn toàn không có khả năng gì có thể đấu với Hóa Kình.
Đừng nói là một người, ngay cả khi mười võ giả của Thương hội Thiên Thủy cùng tiến lên cũng đều không chắc có thể thắng Trần Dật Thần.
“Nhận thua?” Khóe miệng Quản Nam Thiên nhếch lên nghiền ngẫm: “Ông khẳng định muốn nhận thua?”
“Thật sự muốn nhận thua thì hai bảo bối đó coi như thuộc về Thương hội Trung Hải.”
“Tôi khẳng định!” Miyamoto Hanzo nghiến răng kèn kẹt, trong mắt không ngừng phun ra lửa giận.
Bại!
Lần này hoàn toàn bại!
Mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói Thương hội Thiên Thủy lần này hoàn toàn bại.
Tổn thất mấy thiên tài không nói, sáu triệu tỷ tiền đặt cược và hai báu vật kia cũng đều không có được.
Thật sự mất cả chì lẫn chài.
Tất cả những điều này đều là tại Trần Dật Thần.
“Vậy bảo Tiểu Từ công bố kết quả đi.” Quản Nam Thiên có chút tiếc nuối dặn dò một câu, vốn còn định để Trần Dật Thần giết chết hai thiên tài nước N, nhưng không ngờ Miyamoto Hanzo lại “thức thời” như vậy.
Tiểu Từ trong lời Quản Nam Thiên chính là vị trọng tài trung niên kia.
Nghe thấy Miyamoto Hanzo trực tiếp nhận thua, vẻ mặt Tiểu Từ lập tức đầy quái dị.
Thương hội Trung Hải và Thương hội Thiên Thủy tiến hành bảy lần đánh cược, đánh cược chưa kết thúc đã trực tiếp nhận thua, đây là lần đầu tiên.
“Lần đánh cược này đến đây là kết thúc, giành được chiến thắng cuối cùng chính là…Thương hội Trung Hải!”
Tiểu Từ sắc mặt quái dị cao giọng công bố kết quả.
Tất cả mọi người dưới đài lập tức xôn xao.
“Có ý gì? Không phải còn có hai trận sao? Sao lại trực tiếp kết thúc?”
“Có vẻ như là Thương hội Thiên Thủy nhận thua sớm.”
“Nhận thua sớm?”
Toàn bộ hiện trường một lần nữa xôn xao, trong ba mươi lăm năm qua, Thương hội Trung Hải và Thương hội Thiên Thủy đã tiến hành bảy lần đánh cược, những cuộc đánh cược trước kia cho dù xảy ra chuyện gì thì mỗi lần hai bên đều sẽ chiến đấu đến trận cuối cùng.
Nhưng lần này Thương hội Thiên Thủy lại lần đầu tiên nhận thua sớm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.