Trần Dật Thần mỉm cười một cái, đi tới trước bàn ăn. Thấy Sở Dật Phi và Trương Thiên Dụ cũng có mặt, Trần Dật Thần liền mỉm cười chủ động chào hỏi: “Anh Sở, Trương sư huynh, chào.” “Chào.” Sở Dật Phi cười cười đáp lại. Trương Thiên Dụ thì nhìn Trần Dật Thần một cái, cười nói: “Tối qua nghỉ ngơi thế nào hả Trần sư đệ.” “Cũng không tệ.” Trần Dật Thần đáp, tối qua phòng anh ngủ là phòng hào hoa cao cấp của du thuyền, cho nên chưa từng cảm nhận được một chút xíu cảm giác lắc lư nào, một buổi tối đều ngủ rất an ổn thoải mái. “Ừm, vậy thì tốt.” Trương Thiên Dụ khẽ gật đầu. Sau đó, anh ta nhìn Trần Dật Thần một cái, nói: “Du thuyền khoảng tối nay sẽ đến đảo, cuộc đấu ngày mai sẽ bắt đầu.” “Trong thời gian này, cậu cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho cuộc đấu ngày mai.” Trần Dật Thần nhàn nhạt cười một cái, đang chuẩn bị gật đầu thì lúc này, Hồ Khải Tinh ở bên cạnh Trương Thiên Dụ lại cười cười mở miệng nói: “Trương sư huynh, Trần sư đệ có nghỉ ngơi dưỡng sức hay không không quan trọng, quan trọng là anh phải nghỉ ngươi dưỡng sức.” “Cuộc đấu ngày mai, anh và cái vị Kiếm Tông kia mới là nhân vật chính, mấy người bọn tôi và Trần sư đệ, chẳng qua chỉ là làm nền cho anh và vị thiên tài Kiếm Tông đó mà thôi, cho nên ngày mai chủ yếu phải coi anh và vị thiên tài Kiếm Tông đó phát huy, các anh cứ phát huy cho tốt, thì cuộc đấu đó cũng nắm chắc phần thắng rồi.” Ngữ khí của Hồ Khải Tinh vô cùng nịnh hót, mấy lời này của anh ta rõ ràng là đang xu nịnh Trương Thiên Dụ, đồng thời cũng hạ thấp Trần Dật Thần. Dương Hiển Minh ở bên cạnh cười cười không nói gì, Hồ Khải Tinh nói ra mấy lời này, anh ta không có kinh ngạc gì. Anh ta rất hiểu Hồ Khải Tinh, thực lực bản thân rất yếu, nhưng giỏi xu nịnh, bản lĩnh quan sát sắc mặt cực mạnh. Tuy là đồ đệ đứng đầu của môn chủ Hình Ý Môn, nhưng thực lực của Hồ Khải Tinh, trong đám đệ tử của Hình Ý Môn, ngay cả top ba cũng chả chen vào được. Nhưng, lần này Hình Ý Môn lại đẩy anh ta ra, đại diện cho Hình Ý Môn đến tham gia đấu. Đây đương nhiên là có liên quan đến bản lĩnh xu nịnh của Hồ Khải Tinh rồi. Ở Hình Ý Môn, Hồ Khải Tinh là người có thể khiến cho Môn chủ Hình Ý Môn yêu thích nhất. Bây giờ, Hồ Khải Tinh hiển nhiên lại chuẩn bị xu nịnh Trương Thiên Dụ rồi. Hơn nữa, không thể không nói, Hồ Khải Tinh xu nịnh Trương Thiên Dụ rất đúng chỗ. Anh ta rõ ràng nhìn ra được, Trương Thiên Dụ có ý với Sở Thanh Từ, mà tâm tư của Sở Thanh Từ, lại ở trên người của võ giả tán tu như Trần Dật Thần. Cùng là đàn ông, Hồ Khải Tinh đương nhiên là hiểu, trong lòng Trương Thiên Dụ khó chịu đến nhường nào. Tuy trong lòng Trương Thiên Dụ khó chịu, nhưng thân là đại diện của Long Hổ Sơn, Trương Thiên Dụ vẫn phải duy trì phong độ, không thể biểu hiện sự bất mãn này ra ngoài, hơn nữa…..ghen bóng ghen gió với một võ giả tán tu, loại chuyện này, Trương Thiên Dụ cũng không làm được. Chuyện mà Trương Thiên Dụ không làm được, đương nhiên phải để Hồ Khải Tinh làm rồi. Thân là một kẻ xu nịnh, Hồ Khải Tinh đã nghiên cứu về bản lĩnh a dua nịnh hót rất kỹ càng rồi, cho nên anh ta rất rõ, phải xu nịnh Trương Thiên Dụ thế nào mới có thể khiến cho Trương Thiên Dụ thoải mái nhất. Tâng bốc Trương Thiên Dụ là điều không thể thiếu, nhưng đồng thời cũng hạ thấp Trần Dật Thần, cũng là cần thiết. Chỉ có hạ thấp Trần Dật Thần, mới có thể khiến Sở Thanh Từ nhìn thấy, chênh lệnh giữa Trần Dật Thần và Trương Thiên Dụ. Như vậy, Sở Thanh Từ mới bắt đầu nhìn lại cách chọn bạn trăm năm của mình. Xu nịnh như vậy, gọi là một mũi tên trúng ba con nhạn! “Ha ha ha.” Trương Thiên Dụ ha hả cười to, khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là rất thích sự xu nịnh của Hồ Khải Tinh. Tuy trong lòng rất thoải mái, nhưng miệng của Trương Thiên Dụ vẫn duy trì sự khiêm tốn: “Hồ sư đệ, không thể nói như vậy được, tuy cuộc đấu ngày mai chủ yếu phải dựa vào tôi vàvị thiên tài Kiếm Tông đó phát huy năng lực, nhưng các người cũng là sức mạnh không thể coi nhẹ….” Trương Thiên Dụ lại nhìn sang Trần Dật Thần, mỉm cười híp mắt: “Đặc biệt là Trần sư đệ, cậu là võ giả tán tu duy nhất trong số tất cả võ giả tham dự cuộc đấu lần này, mặt mũi của võ giả tán tu đều coi sự phát huy của cậu đó.” “Nếu như cậu phát huy tốt, đánh bại một hai võ giả nước N, thì mặt mũi của võ giả tán tu sẽ được nâng cao. “Nếu như cậu không phát huy tốt….” Trương Thiên Dụ ngừng lại một hồi, rồi lại cười nói: “Phát huy không tốt thì cũng không sao, võ giả tán tu vốn yếu hơn võ giả Tông môn rất nhiều, cho dù cậu bại trong tay võ giả nước N thì người khác cũng sẽ không nói gì cậu đâu, cho nên, Trần sư đệ, cậu cũng đừng có áp lực lớn quá.” “Trương sư huynh nghĩ nhiều rồi, mấy thứ như áp lực, rất ít khi xuất hiện trong từ điển cuộc đời của tôi.” “Còn Trương sư huynh…. thân mang trách nhiệm nặng nề trong cuộc tranh tài giữa giới võ đạo hai nước, chỉ e áp lực sẽ rất lớn, vẫn mong Trương sư huynh điều chỉnh lại trạng thái của mình, cuộc đấu ngày mai có thể toàn lực phát huy thực lực của mình.” Trần Dật Thần nhàn nhạt cười nói. “Trần sư đệ, cảm ơn sự nhắc nhở của cậu, nhưng, võ giả của một nơi đất chật như nước N vẫn chưa có tư cách để tôi lấy toàn bộ thực lực ra, đối phó với bọn họ, nhiều nhất chỉ dùng tám phần thực lực.” “Bảy phần thực lực là đã đủ để khiến bọn họ không thể tiếp chiêu rồi!” Ngữ khí của Trương Thiên Dụ có chút kiêu ngạo, anh ta là đồ đệ cao nhất của Đạo môn thánh địa Long Hổ Sơn. Cho dù là ở trong lớp trẻ của giới võ đạo nước H thì anh ta cũng là sự tồn tại xếp vào top 10. Lần này nếu như không phải vì Sở Thanh Từ thì anh ta căn bản sẽ không đến đại diện nhà họ Sở tham gia thi đấu, bảo anh ta đối phó với võ giả nước N, căn bản là cầm dao mổ trâu giết gà. “Ha ha ha, Trương sư huynh thật uy vũ.” Hồ Khải Tinh lại không nặng không nhẹ mà vỗ mông ngựa một cái. Trần Dật Thần thì lắc lắc đầu, không nói gì. Vốn dĩ vì lão thiên sư Long Hổ Sơn là Trương Hiển Tôn, anh còn có chút hảo cảm với Trương Thiên Dụ. Nhưng bây giờ…. Hảo cảm về âm. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu mà Trương Thiên Dụ đã tự đại như vậy, hoàn toàn không đặt võ giả nước N vào trong mắt. Đến lúc đó lên sàn rồi, anh ta dùng bộ dạng này nghênh chiến với võ giả nước N, chắc chắn sẽ là cục diện thắng ít thua nhiều thôi. Như là nhìn ra được sự không vui của Trần Dật Thần, Sở Dật Phi vội vàng nhắc nhở: “Thiên Dụ, có tự tin là chuyện tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng khinh địch, cuộc đấu lần này, bên thương hội Thiên Thuỷ rất có thể đã mời Môn đồ Đao thánh và người của Thần Ẩn tới, thực lực của bọn họ, không phải là thứ mà võ giả nước N bình thường có thể so được đâu.” Nghe thấy môn đồ Thần Ẩn và Đao Thánh, đôi con ngươi của Trương Thiên Dụ theo bản năng co lại, nhưng miệng của anh ta vẫn tràn đầy sự hờ hững: “Anh Sở, người của môn đồ Đao Thánh và người của Thần Ẩn rất lợi hại, nhưng Long Hổ Sơn chúng tôi cũng không có ăn chay đâu.” “Tôi từ nhỏ đã theo sư phụ lên núi tập võ, đạo thừa của Long Hổ Sơn tôi đã thuộc nằm lòng từ lâu, cho dù có gặp phải môn đồ Đao Thánh, tôi cũng không sợ bọn họ.” “Mong là như vậy đi.” Bề ngoài thì Sở Dật Phi gật đầu, nhưng đáy lòng lại thầm thở dài một hơi, nếu như Thần Ẩn và Đao thánh môn đồ thật sự dễ đối phó như vậy thì thương hội Trung Hải lần này căn bản sẽ không cần phí tâm phí sức mời người từ khắp nơi tới rồi. Thấy Sở Dật Phi như còn có vài phần lo lắng, Hồ Khải Tinh lại cười cười lên tiếng: “Anh Sở, anh cứ yên cái bụng đi, Trương sư huynh là người giỏi nhất của thế hệ trẻ Long Hổ Sơn, trong số những người đồng bối, người có tu vi võ đạo ngang với Trương sư huynh nhiều nhất chỉ có hai ba người thôi, ngày mai có Trương sư huynh ra tay thì thắng lợi của cuộc đấu chắc chắn sẽ thuộc về thương hội Trung Hải các người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]