Lầu Trân Bảo!
Ba chữ lớn rồng bay phượng múa màu vàng viết trên tấm bảng.
Dù là người không hiểu thư pháp cũng có thể nhìn ra người viết ra ba chữ lớn này chắc chắn là danh sư.
Rõ ràng lầu Trân Bảo này là một cửa hàng đồ cổ cao cấp nhất trên phố đồ cổ.
Dù đứng bên ngoài, Trần Dật Thần cũng có thể cảm nhận được nền tảng và khí thế của lầu Trân Bảo.
Hy vọng lầu Trân Bảo có thể có thứ mình cần, Trần Dật Thần mở mắt, chắp tay sau lưng đi về phía lầu Trân Bảo.
Nhưng anh vừa đi đến cửa đã bị một bàn tay lớn chặn lại.
“Xin dừng bước.”
Một người đàn ông trung niên mặc áo bó màu đen, vóc người cao thẳng, vẻ mặt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén chặn trước cửa, nhìn Trần Dật Thần với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Trần Dật Thần hơi nhướng mày, không ngờ trên người người đàn ông trung niên này lại có… hơi thở của võ giả?
Hơn nữa… cảnh giới của ông ta còn không thấp.
“Vì sao không cho vào?” Trần Dật Thần híp mắt, rõ ràng người đàn ông trước mắt không phải người của lầu Trân Bảo, trông ông ta giống cận vệ của một vài gia tộc lớn hơn.
Vì cô chủ và cậu chủ của tôi ở bên trong. Bọn họ ra ngoài, cậu mới có thể đi vào.” Giọng điệu của người đàn ông trung niên rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại có sự bá đạo không cho cãi lại.
“Nếu tôi cứ muốn đi vào thì sao?” Trần Dật Thần lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597996/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.