“Người anh em Trần Dật Thần, con người này của tôi ấy, tính cách tương đối thẳng, sẽ không lòng vòng với người khác, cho nên có chuyện gì thì tôi nói thẳng với cậu đi.” Sở Dật Phi sảng khoái cười nói.
“Anh Sở mời nói!”
“Hôm nay lý do bảo Thanh Từ gọi cậu tới đây, là có hai chuyện.” Sở Dật Phi hắng giọng.
“Thứ nhất, cảm ơn cậu mấy ngày trước đã cứu Thanh Từ một mạng ở ga tàu điện ngầm.”
“Ơn cứu mạng của cậu dành cho Thanh Từ, cả nhà họ Sở chúng tôi, đều sẽ ghi tạc trong lòng, từ nay trở đi, cậu chính là đại ân nhân của nhà họ Sở chúng tôi, ngày sau, cậu nếu có gặp bất cứ phiền phức gì, đều có thể tìm nhà họ Sở chúng tôi giúp đỡ, có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ giúp, không thể giúp, chúng tôi cũng dốc hết sức đi giúp!” Sở Dật Phi thần sắc nghiêm túc nói.
Trần Dật Thần cũng trở nên nghiêm túc: “Anh Sở quá khách sáo rồi, tôi giúp Thanh Từ, thuần túy chỉ là việc thuận tay, không phải là vì có ý đồ gì với nhà họ Sở…”
Sở Dật Phi xua xua tay: “Người anh em Trần Dật Thần, lời nói không thể nói như thế, cậu khả năng không biết, Thanh Từ đối với nhà họ Sở chúng tôi mà nói, rốt cuộc có ý vị gì, con bé không chỉ là tâm can bảo bối của ông nội tôi, càng là minh châu trên tay tất cả mọi người của nhà họ Sở.”
“Con bé hôm đó nếu chết ở Thương Châu, nhà họ Sở chúng tôi, nhất định sẽ dốc toàn lực của gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597979/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.