Chương trước
Chương sau
“Lý Lạc, cậu làm vậy là không được hay rồi đó, tôi mới nghe thấy ở ngoài cửa cậu kêu ai đó là anh Thần rồi.” Thanh niên tóc vàng xị mặt, như có vài phần không vui.
“Anh ta chính là người mà cậu kêu là anh Thần đúng chứ?” Không đợi Lý Lạc nói, thanh niên tóc vàng lại dời ánh mắt sang Trần Dật Thần, dù sao trong cả phòng bao này, chỉ có một người đàn ông là Trần Dật Thần thôi.
“Phải…” Lý Lạc có chút khó xử, tên thanh niên tóc vàng này tên là Quản Sở Dịch, là một phú nhị đại điển hình, gia đình có quyền có thế, anh ta căn bản không đắc tội được, trước mắt, thì Quản Sở Dịch rõ ràng đã nhìn trúng bạn của Trần Dật Thần, điều này sao mà tốt cho được?
“Phải thì tốt, nếu anh Thần này đã là bạn của cậu thì anh ta cũng là bạn của tôi rồi, mọi người đều là bạn bè, ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, không có vấn đề gì chứ?” Lời này Quản Sở Dịch như là đang hỏi thăm Lý Lạc, nhưng trên thực tế, anh ta lại chả coi Lý Lạc ra gì, không đợi Lý Lạc nói, Quản Sở Dịch liền di chuyển một cái ghế, tự mình ngồi ở trước bàn.
“Mấy người đẹp, không ngại để tôi ngồi dùng bữa cùng các cô chứ?”
Quản Sở Dịch khẽ mỉm cười, hờ hững mà vén cổ tay áo lên, lộ ra chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay.
Anh ta tin, chỉ cần mấy cô gái xinh đẹp trước mắt này không bị mù, thì hẳn đều có thể hiểu, ý nghĩa của hành động này của anh ta.
Hồ Tư Viên nhàn nhạt cười một cái, bưng ly chân cao ở trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, chưa hề để ý đến Quản Sở Dịch qua.
Tiêu Thuần thì nhíu đôi mày liễu, hướng ánh mắt sang Trần Dật Thần, tất cả đều phải xem Trần Dật Thần định đoạt thế nào, Quản Sở Dịch này, tuy không hiểu lễ phép lịch sự, nhưng nếu cứ đuổi anh ta ra ngoài như vậy thì có chút không nể mặt Lý Lạc rồi, Lý Lạc dù sao cũng là bạn của Trần Dật Thần.
“Cái đó, anh Quản à, hay là chúng ta đổi hôm khác ăn cơm với nhau đi, anh Thần không thích ăn cơm với người lạ.” Không đợi Trần Dật Thần nói, Lý Lạc đã miễn cưỡng mở miệng trước rồi, có thể nhìn ra, Lý Lạc vì để nói câu này mà đã dấy lên bao nhiêu dũng khí.
Mối quan hệ của anh ta và Quản Sở Dịch, thực ra chả tốt lành gì cho cam, hôm nay anh ta làm phiền Quản Sở Dịch tán gái, có thể nói là đã hoàn toàn chọc giận Quản Sở Dịch, chọc giận phú nhị đại như Quản Sở Dịch, trong lòng Lý Lạc vẫn có chút thấp thỏm.
Nhưng anh ta không có lựa chọn, nếu như anh ta không nói ra lời này, mà để Quản Sở Dịch tiếp tục ở lại đây tán tỉnh Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên, thì mối quan hệ giữa anh ta và Trần Dật Thần, chỉ e sẽ xuất hiện khoảng cách.
“Nếu như tôi muốn ăn hôm nay thì sao?” Thanh âm Quản Sở Dịch trở nên lạnh lẽo, anh ta vốn tưởng, sau khi mình nói như vậy thì người đầu tiên phản đối sẽ là Trần Dật Thần, nhưng không ngờ, lại là tên phế vật Lý Lạc này, anh ta dựa vào đâu mà không nể mặt mình chứ?
Bị Quản Sở Dịch tát vào mặt ở đám đông thế này, sắc mặt Lý Lạc lập tức có chút khó coi, nhưng dù gì bối cảnh của Quản Sở Dịch cũng sờ sờ ở trước mắt, anh ta cũng chả dám phát cáu lên.
“Anh Thần đúng chứ?” Quản Sở Dịch lại dời ánh mắt sang Trần Dật Thần, trong ngữ khí mang theo một ý vị khiêu khích: “Tôi muốn cùng mấy người đẹp này ăn cơm, anh không có ý kiến chứ?”
“Không có.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười, như là hoàn toàn không quan tâm đến sự khiêu khích của Quản Sở Dịch.
“Không có?” Khoé miệng Quản Sở Dịch cong lên một sự đùa cợt: “Anh thật biết điều đó.”
“Anh Thần?” Lý Lạc có chút ngạc nhiên, tính khí của Trần Dật Thần không giống như là người dễ dàng bị khuất phục, anh ngay cả Lý Thế Bình mà cũng dám rủa, thì sao đến chỗ Quản Sở Dịch, anh lại xìu rồi.
Quản Sở Dịch vốn không biết suy nghĩ của Lý Lạc, đối với anh ta mà nói, Trần Dật Thần nhận thua là điều rất bình thường, dù sao một thân trang phục của anh ta rành rành trước mắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được, thân phận và bối cảnh của anh ta không hề đơn giản.
Người như anh ta mà muốn tán gái, Trần Dật Thần cũng phải ngoan ngoãn đưa gái đến trước mặt anh ta.
“Các em đều là học sinh đúng chứ?”
Quản Sở Dịch suồng sã mà đánh giá Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên, sau đó khẽ cười nói.
Tiêu Thuần nhíu mày lại, trong đôi mắt xinh đẹp loé qua một sự chán ghét không dễ gì phát giác được, không hề lên tiếng.
Nhưng còn Hồ Tư Viên, như là rất có hứng thú với Quản Sở Dịch vậy, mỉm cười mở miệng nói: “Sao anh nhìn ra được vậy?”
Thấy Hồ Tư Viên đáp lời, đôi mắt Quản Sở Dịch lập tức sáng lên.
Có kịch hay!
Nhưng tuy trong lòng rất hưng phấn, nhưng trên mặt Quản Sở Dịch không hề biểu hiện ra, thân là một tay sành sõi thường ngày dạo quanh các bụi hoa, Quản Sở Dịch rất rõ, càng là lúc này, thì càng phải bình tĩnh, càng phải duy trì cảm giác thần bí của mình, không thể vì mỹ nữ cười với mình một cái, mình liền sáp mặt vào.
“Em đừng quan tâm làm sao mà tôi nhìn ra được nữa? Em chỉ cần nói phải hay không thôi?” Ngữ khí của Quản Sở Dịch có vài phần ý vị cao cao tại thượng, Hồ Tư Viên rõ ràng là loại mỹ nữ gia cảnh tốt, từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay rồi, đối phó với loại mỹ nữ như vậy, tuyệt đối không được thuận theo ý của cô ta.
Hồ Tư Viên khẽ mỉm cười: “Phải.”
Quản Sở Dịch khẽ gật đầu, lại dời ánh mắt sang Tiêu Thuần: “Cô gái xinh đẹp này thì sao, cũng là học sinh à?”
“Liên quan gì đến anh?” Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn Quản Sở Dịch một cái, sự chán ghét trong mắt hoàn toàn không có chút che giấu nào.
Quản Sở Dịch sững sờ, sau đó mỉm cười một cái: “Tính khí của người đẹp đây hình như rất nóng nảy đó.”
“Có điều….” Tầm mắt Quản Sở Dịch tiếp tục di chuyển xuống dưới, khi nhìn thấy đôi chân xinh đẹp vừa trắng vừa dài ở bên dưới váy của Tiêu Thuần, cái bụng nhỏ của Quản Sở Dịch lập tức nóng lên, cũng không biết khi vác đôi chân dài xinh đẹp này lên vai thì sẽ có cảm giác như thế nào nữa.
Sau khi nuốt ngụm nước bọt, Quản Sở Dịch đè nén đi sự nóng rực trong bụng nhỏ mình, cười khẽ nói: “Có điều tôi lại thích mỹ nữ nóng nảy, mỹ nữ càng nóng nảy, tôi lại càng thích.”
“Cút!” Tiêu Thuần chán ghét mà lạnh lùng quát một tiếng, rõ ràng là tức giận rồi.
Nhưng Quản Sở Dịch lại hoàn toàn không hề hấn gì, sau khi đùa cợt mà nhìn Tiêu Thuần một cái, Quản Sở Dịch lại cà lơ phất phơ mà mở miệng: “Như vầy đi, người đẹp, cô ra giá đi, cứ nói thẳng, bao nhiêu tiền có thể ngủ với cô một đêm? Bất luận bao nhiêu tiền, Quản Sở Dịch tôi đều…..”
Chát!
Thanh âm giòn giã vang lên, lời đằng sau Quản Sở Dịch còn chưa nói xong thì đã ăn một cái tát rồi.
“Về ngủ với mẹ anh đi!” Người tát Quản Sở Dịch đương nhiên là Tiêu Thuần, lúc này Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn Quản Sở Dịch, sự chán ghét trong mắt hoàn toàn không hề bị che giấu.
“Cô dám đánh tôi?”
Quản Sở Dịch bị cái tát này đánh đến ngu rồi.
“Chát”
Tiêu Thuần cười lạnh một tiếng, trước khi Quản Sở Dịch phản ứng lại, lại giáng một bạt tay lên mặt Quản Sở Dịch.
Cái tát này, trực tiếp khiến cả người Quản Sở Dịch chìm vào trong bạo nộ.
“Con đĩ thối! Ông đây giết chết mày!” Quản Sở Dịch đỏ mắt mà túm lấy chai rượu trên bàn, nặng nề đập về phía đầu của Tiêu Thuần.
Tiêu Thuần kinh hoảng, theo bản năng muốn lùi về sau, tuy lúc nãy cô ta tát Quản Sở Dịch hai cái, nhưng dù nói thế nào đi nữa cô ta cũng là con gái, liều mạng với loại đàn ông như Quản Sở Dịch, thực sự không lý trí.
Chính vào lúc Tiêu Thuần định lùi lại thì một chai rượu vang từ bên phải bay tới, mà sau đó choang một tiếng, trực tiếp rơi trên đầu Quản Sở Dịch.
“Á!”
Sau một tiếng kêu thảm thiết, Quản Sở Dịch ôm lấy đầu, đau khổ ngã xuống đất, máu tươi trên trán không ngừng chảy ra từ kẽ tay.
Người ném chai rượu vang, đương nhiên là Trần Dật Thần.
Vốn dĩ Trần Dật Thần định nể mặt Lý Lạc mà không so đo với loại giun dế như Quản Sở Dịch rồi, nhưng Quản Sở Dịch lại không biết tốt xấu, phải được nước làm tới ra tay với Tiêu Thuần, điều này bảo Trần Dật Thần làm sao mà nhịn cho được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.