Sau khi trầm mặc rất lâu, Trần Dật Thần cuối cùng cũng mở miệng: “Anh không sao.”
Tuy Hạ Nhược Y không có nói rõ, nhưng Trần Dật Thần biết, cái mà Hạ Nhược Y hỏi chính là chuyện xảy ra trên cầu Tân Giang trước đó.
“Cô ấy thì sao?” Hạ Nhược Y lại hỏi một câu.
Trần Dật Thần khựng lại: “Cô ấy cũng không sao.”
“Không sao thì tốt.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu, thần sắc trở nên phức tạp, đối với Lâm Ngọc Nhi, cô lúc này có một cảm giác không nói ra thành lời.
Nói hận, cô vốn không hận.
Dù sao Lâm Ngọc Nhi đã có thể vì cứu Trần Dật Thần mà hy sinh mình trong thời khắc quan trọng.
Chỉ dựa vào điểm này thôi, cô tuyệt đối không có lý do hận Lâm Ngọc Nhi.
Người phụ nữ này, yêu Trần Dật Thần giống như cô.
Nhưng nói thích, cô cũng chả thích nổi.
Dù sao sự xuất hiện của Lâm Ngọc Nhi, khiến cho tình cảm của cô và Trần Dật Thần, lần đầu tiên xuất hiện nguy cơ.
Trần Dật Thần vốn không biết trong lòng Hạ Nhược Y lúc này đang nghĩ gì, nhưng anh ít nhiều có thể đoán ra một chút.
Nếu là trước đây, anh nhất định sẽ nói với Hạ Nhược Y, giữa anh và Lâm Ngọc Nhi, không có bất kỳ mối quan hệ gì.
Nhưng lúc này, lời này anh lại chả làm sao nói ra được.
Anh hổ thẹn với lương tâm rồi.
Trải qua chuyện như vậy, anh làm sao có thể thật sự không có Lâm Ngọc Nhi trong lòng chứ?
Anh chỉ là một người bình thường, anh không phải thánh nhân, lòng dạ của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597937/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.