Luồng khí hung tàn đột ngột này khiến mọi người có mặt đều bị sốc, sắc mặt thay đổi đáng kể.
Đối mặt với khí thế này của Trần Dật Thần, chủ tịch Vương càng thêm hoảng sợ, ngồi cũng còn không vững.
Sao trên người tên vô dụng này lại có hơi thở khủng khiếp đến thế?!
Nhìn mọi người sửng sốt, Trần Dật Thần cũng nhận ra mình làm hơi quá.
Sau khi hít một hơi thật sau, cảm xúc của anh đã bình tĩnh trở lại.
“Nhược Y, anh nói lại lần cuối, nếu em tự nguyện xem mắt với anh ta thì hãy cứ ngồi yên và tiếp tục cuộc xem mắt này.”
“Nếu không phải em tự nguyện thì đứng dậy, đi cùng anh.”
Nói xong, Trần Dật Thần đưa tay ra trước mặt Hạ Nhược Y, yên lặng chờ phản ứng của Hạ Nhược Y, anh vỗn tưởng cô sẽ không chút do dự đưa tay ra đi cùng anh.
Nhưng, một giây, hai giây, ba giây…
Ba giây trôi qua, nhưng vẻ mặt Hạ Nhược Y vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trần Dật Thần cười tự giễu, chợt rút tay về.
Anh hiểu rồi, anh đã hiểu tâm tư Hạ Nhược Y.
Cô đã chấp nhận cuộc xem mắt này, không ai ép buộc cô cả.
Sở dĩ anh cảm thấy bị ép buộc, cũng chỉ là do anh tự mình đã tình thôi.
“Xin lỗi đã làm phiền…”
Trần Dật Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người rồi ra ngoài một mình.
Anh cứ nghĩ tình cảm của hai người còn vững hơn vàng, có lẽ đó chỉ là một trò cười mà thôi.
Trên đời này, không có tình yêu nào vững hơn vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597930/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.