“Được, ngày mai tôi sẽ tới!” Hạ Nhược Y gật gật đầu, cũng không nghĩ gì nhiều. Trong lúc đó Trần Dật Thần cũng đã quay về khách sạn. Nhưng anh không biết rằng có rất nhiều sinh viên đã quay lại video anh đánh bản “Gửi Alice” vì Lâm Ngọc Nhi và cùng hợp tác trên sân khấu với Sở Thanh Từ ở đại học Trung Hải, sau đó đăng lên các nền tảng chia sẻ video và các mạng xã hội kèm theo đủ loại tiêu đề rất bắt mắt… “Sở Thanh Từ cùng một người đàn ông bí ẩn hợp tác trên sân khấu.” “Người đàn ông bí ẩn với tài năng piano tuyệt vời rốt cuộc là ai?” “Chàng hoàng tử piano và cậu ấm nhà giàu tranh giành tình yêu.” Sở Thanh Từ trước giờ vẫn luôn nhận được sự chú ý từ quần chúng, không cần nghĩ cũng biết Trần Dật Thần là ‘bạn’ của cô sẽ được quan tâm đến mức nào. Video được đăng lên tất nhiên sẽ gây náo loạn cả mạng xã hội. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà số lượt xem đã hơn triệu. Nửa tiếng sau đã lên tới năm triệu! Hai tiếng sau đã vượt tám triệu! Video ngày càng hot, càng lúc càng có nhiều người bắt đầu tò mò về thân phận của Trần Dật Thần. Khoan không bàn đến mối quan hệ giữa Trần Dật Thần với Lâm Ngọc Nhi và Sở Thanh Từ, chỉ riêng tài năng piano của anh thôi cũng đã đủ để khiến chín mươi chín phần trăm các nghệ sỹ nổi tiếng phải xấu hổ. Sau khi xem đoạn video đó xong, vài vị giảng viên của Học viện âm nhạc nhạc cụ hiện đại Trung Hải đã vội vội vàng vàng chạy đến trường đại học Trung Hải, muốn mời Trần Dật Thần tới đảm nhiệm chức vụ giảng viên danh dự của Học viện âm nhạc Trung Hải. Tất nhiên là các vị giảng viên kia đã phải phí công vô ích, bởi vì Trần Dật Thần đã rời khỏi học viện Trung Hải từ lâu. Cuối cùng bọn họ đành phải hỏi tới hiệu trưởng Hà, nhờ ông giúp đỡ để ý đến các tin tức về Trần Dật Thần, nếu Trần Dật Thần xuất hiện thì phải nhanh chóng báo cho họ biết. Tuy hiệu trưởng Hà thấy rất khó xử, nhưng cũng chỉ còn cách đồng ý, nhưng ông ta cũng không cho rằng Trần Dật Thần sẽ đến trường đại học Trung Hải lần nữa. Lúc này không chỉ có các vị giảng viên Học Viện âm nhạc Trung Hải đang tìm Trần Dật Thần mà Lưu Khôn và Võ Chí Khoa cũng đang tìm anh. Tất nhiên hai người họ tìm đến Trần Dật Thần không phải là vì trình độ chơi piano của anh. Mà là vì đấm quyền trên sân khấu của anh. Trông có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại có thể đấm Bạch Văn Lịch văng xa hơn mười mét. Bạch Văn Lịch có đai đen cửu đẳng môn taekwondo, dù Võ Chí Khoa đã từng ở trong quân đội nhưng muốn xử lý Bạch Văn Lịch cũng phải tốn rất nhiều sức lực. Ấy vậy mà bây giờ khi Bạch Văn Lịch đánh lén Trần Dật Thần lại bị Trần Dật Thần phản đòn rồi đánh bay xa mười mét. Điều đó có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết. Trần Dật Thần chắc chắn là võ giả, đêm đó Lưu Khôn không hề nhìn nhầm! Nếu đòn đánh kia chưa đủ để khẳng định thân phận võ giả của Trần Dật Thần, vậy lời mời của Sở Thanh Từ cũng như thái độ của nhà họ Bạch sau đó cũng đã đủ để chứng minh rằng Trần Dật Thần không phải người tầm thường. Lưu Khôn không biết gì về gia cảnh thật sự của Sở Thanh Từ, nhưng chỉ riêng những thứ trưng ra trên bề mặt cũng đã đủ khiến anh ta phải kiêng dè. Và cả Bạch Khiếu Thiên nữa. Đó là ông trùm giới trang sức! Tài sản cá nhân lên đến hơn một nghìn hai trăm tỷ! Thế lực bao trùm cả thế giới ngầm và giới làm ăn chính đáng! Có thể nói Bạch Khiếu Thiên là một người quyền thế hàng đầu! Người như vậy nếu muốn xử lý một tên đàn ông đang ở rể, không cần nghĩ cũng biết chuyện đó dễ như ăn bánh. Nhưng thực tế lại là: Bảy chiếc Mercedes S600 của nhà họ Bạch nghênh ngang chạy đến trước mặt Trần Dật Thần, nhưng cuối cùng lại chẳng dám hó hé gì mà phải ỉu xìu quay về. Chuyện này có ý nghĩa gì, Lưu Khôn chẳng dám tiếp tục đoán nữa. Anh ta chỉ có thể khẳng định một điều, đó là thân phận của Trần Dật Thần ghê gớm đến nỗi khiến Bạch Khiếu Thiên phải dè chừng. Trần Dật Thần chắc chắn không đơn giản chỉ là một người chồng đang ở rể! Những tài liệu mà Võ Chí Khoa điều tra được chắc chắn có vấn đề! Lưu Khôn và Võ Chí Khoa rất thông minh, sau khi biết Trần Dật Thần đã rời đi thì họ liền vội vã tới tìm Tiêu Thuần. “Các người tìm anh Thần để làm gì?” Tiêu Thuần nhìn Lưu Khôn với ánh mắt đề phòng, cô có thể biết chuyện Trần Dật Thần đang ở rể, tất nhiên Lưu Khôn cũng sẽ biết chuyện đó, lúc này rất có thể anh ta đang có ý định muốn kiếm chuyện với Trần Dật Thần để trả thù. “Tiêu Thuần, cô đừng hiểu lầm, tôi và Chí Khoa tìm anh Thần là vì muốn xin lỗi anh ấy thôi.” Lưu Khôn gượng cười, tất nhiên anh ta biết thừa Tiêu Thuần đang nghĩ gì, nhưng bây giờ đừng nói đến chuyện gây sự với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần không gây sự với anh ta là anh ta đã cảm tạ trời phật rồi. “Xin lỗi?” Tiêu Thuần nghe vậy thì rất lấy làm ngạc nhiên, Lưu Khôn xưa nay vẫn luôn ngạo mạn cứng đầu vậy mà lại đi xin lỗi Trần Dật Thần sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? “Ừm, xin lỗi, lúc trước ở câu lạc bộ Hồng Diệp tôi và Chí Khoa không nên dòm ngó chị dâu, đều do hai chúng tôi không biết suy nghĩ, cũng may anh Thần đến kịp, nếu không bọn tôi đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ được, phải hối hận cả đời.” “Vậy nên chúng tôi muốn nói lời xin lỗi với anh Thàn và chị dâu, à ừ… Tiêu Thuần, cô có thể giúp chúng tôi nói với anh Thần được không?” Giọng điệu của Lưu Khôn có vẻ tha thiết. Võ Chí Khoa đứng cạnh đó lúc này cũng thấy vô cùng bất an, gia cảnh anh ta còn thua Lưu Khôn, đến cả Lưu Khôn cũng phải nể sợ Trần Dật Thần thì không có lý gì mà anh ta lại không sợ cả. Nếu không xin lỗi Trần Dật Thần cho đàng hoàng, nhỡ đâu sau này Trần Dật Thần đột nhiên nhớ tới bọn họ rồi muốn tính sổ, vậy thì nhà họ Võ chắc chắn sẽ gặp nạn, có khi còn bị bốc hơi ra khỏi Trung Hải không biết chừng. Dĩ nhiên Tiêu Thuần có thể nhận ra rằng vẻ sợ hãi của Lưu Khôn và Võ Chí Khoa là thật. Lúc này Lưu Khôn và Võ Chí Khoa thật sự đang rất sợ Trần Dật Thần. Có thật Trần Dật Thần chỉ là một cậu trai đi ở rể không? Tiêu Thuần chợt nhớ đến dáng vẻ của Trần Dật Thần khi cô lần đầu gặp anh, lúc đó anh mặt một bộ đồ rẻ tiền, trông vô cùng tầm thưởng. Lần đầu tiền trông thấy Trần Dật Thần cô đã hỏi tại sao anh không báo công an. Lúc đó Trần Dật Thần đã trả lời rằng, không cần thiết, anh đã muốn đưa ai đi thì dù có là ông trời cũng chẳng ngăn nổi. Tất nhiên lúc đó cô đã rất tức giận khi nghe anh nói vậy, cô cho rằng anh quá ngạo mạn, chẳng biết trời cao đất dày. Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã chứng tỏ người không biết trời cao đất dày chính là cô mới phải. Trần Dật Thần chỉ cần thốt ra hai chữ ‘cút’ là đã có thể đưa Lâm Ngọc Nhi đi rồi. Lần thứ hai gặp Trần Dật Thần chính là đêm nay. Đêm nay Trần Dật Thần còn ăn mặc chán chường hơn lần trước nữa. Nhưng một kẻ trông kém cỏi như thế lại có thể đánh một bản “Gửi Alice” xuất thần như vậy trước hàng vạn đôi mắt khiến ai nấy đều phải phấn khởi tung hô, khiến tất cả mọi người phải nể phục. Bạch Văn Lịch đánh lén anh cũng có thể phản đòn chỉ bằng một cú đánh nhẹ nhàng. Sở Thanh Từ – một ngọc nữ nổi tiếng khắp thế giới mời anh lên sân khấu đệm nhạc. Tất cả mọi chuyện đều đã chứng minh rằng tên kém cỏi Trần Dật Thần thật chất không hề kém cỏi chút nào. Bây giờ người phát hiện ra điều đó hình như không phải chỉ có mình cô. Hai tay chơi như Lưu Khôn và Võ Chí Khoa cũng đã nhận ra Trần Dật Thần không phải hạng người tầm thường. Vậy nên bọn họ mới muốn sửa chữa mối quan hệ với anh. “Được thôi, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện cho anh Thần.” Cuối cùng Tiêu Thuần vẫn đồng ý với yêu cầu của Lưu Khôn và Võ Chí Khoa, nếu hai người họ thật lòng muốn xin lỗi thì cô sẽ cho họ một cơ hội. Nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay Trần Dật Thần. Nếu Trần Dật Thần không muốn để ý đến hai người họ thì cô sẽ tôn trọng ý kiến của anh. “Cảm ơn cô, Tiêu Thuần.” Thấy Tiêu Thuần đồng ý thì Lưu Khôn vô cùng mừng rỡ. “Không cần, sau này các người đừng dòm ngó Ngọc Nhi nữa là được.” Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn Lưu Khôn rồi nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]