“Ha ha, dông dài thì tôi không nói nữa, ở đây tôi chỉ có một câu: người anh em Trần Dật Thần, hãy cố gắng, tiếp tục cố gắng nữa! Tranh thủ trước năm sau, lấy được chức vị tổ trưởng tổ kinh doanh dưới trướng của tôi!”
“Anh nếu như lấy được, đến lúc đó, chúng ta đến khách sạn Cẩm Thái, tổ chức một bữa tiệc lớn cho anh.”
“Được.” Trần Dật Thần khẽ mỉm cười liếc nhìn Lý Thế Bình, lời này của Lý Thế Bình quả thật rất có thâm ý, bề ngoài nhìn trông đang chúc mừng, trên thực tế lại đang nói với mọi người, Trần Dật Thần anh có trâu bò cỡ nào đi nữa, tôi cũng là cấp trên của anh, anh mãi mãi đều không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Sau khi Lý Thế Bình nói xong, Bành Diễm Phương bỗng liền cười ha hả tiếp lời: “Hoằng Nghị, theo tôi thấy tiền hoa hồng hai tỷ tư này của Trần Dật Thần, một phần lớn công lao của Thế Bình.”
“Bác gái, lời này của bác nặng lời rồi, năng lực nghiệp vụ của người anh em Trần Dật Thần rất xuất sắc, không có cháu, anh ta cũng có thể lấy được hai tỷ tư đó.” Lý Thế Bình mỉm cười ‘khiêm tốn’.
“Hừ.” Bành Diễm Phương bất bình bĩu môi, sau đó cười liếc nhìn Lý Thế Bình: “Thế Bình, ở đâu đều là người nhà mình, không có người ngoài, cháu không cần cho tên này mặt mũi.”
“Đơn hàng 30 tỷ của tên đó, nhất định là cháu âm thầm giúp nó lấy được.”
Lý Thế Bình hơi sững ra, lời này của Bành Diễm Phương… là có ý gì?
Bà ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597895/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.