“Tiêu Thuần, đừng có cho mặt mũi mà không biết xấu hổ được không?” Giọng Lưu Khôn vẫn ôn hoà như trước, thậm chí khi nói còn mang theo ý cười, nhưng lại khiến người khác không rét mà run.
Người Tiêu Thuần không khỏi run lên, cô mỉm cười: “Đàn anh, bạn trai Ngọc Nhi sắp đến rồi…”
“Xì!” Tiêu Thuần còn chưa nói xong đã bị một giọng nói thô lỗ cắt ngang.
Người ngắt lời Tiêu Thuần là một thanh niên mặt đen cao mét chín, thanh niên này có làn da ngăm đen, cơ bắp lộ ra ngoài mang theo vẻ đẹp bùng nổ, khi bước đi giống như một con mãnh thú thời xa xưa, mặt đất cũng phải rung lên.
Khi tới trước mặt Tiêu Thuần, hắn ta cười dữ dằn rồi nói: “Tiêu Thuần, con mẹ nó, cô tưởng ông đây chưa điều tra rõ lai lịch của cô nhóc họ Lâm đó à?”
“Cô ta chỉ là một con dế nhũi chui ra từ thị trấn nhỏ, mẹ làm thợ dệt cho một nhà máy dệt quèn, lương một tháng được có bảy triệu. Ba cô ta đã hai mẹ con từ nhỏ rồi chạy mất, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng.”
“Còn người bạn trai mà cô nói lại càng không có nhé! Ông đây đã hỏi bạn học của cô Lâm rồi, họ nói từ cấp một cho đến cấp ba, cô nhóc ấy còn chưa cầm tay trai lần nào, lấy đâu ra bạn trai?”
“Không có bạn trai?” Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Thuần không khỏi tái nhợt, Lâm Ngọc Nhi không có bạn trai vậy thì số điện thoại duy nhất không lưu tên trong điện thoại cô ấy là của ai?
Mình gọi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597880/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.