“Có khi nào tên vô dụng này quỳ xuống trước mặt người phụ trách bệnh viện Đông Đình không?” Vương Thi Viện nghi ngờ hỏi, trước đây Trần Dật Thần là tên ở rể, nên sẽ không có những thứ như tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo.
Để đạt được mục đích, rất có thể anh ta sẽ làm ra những chuyện như quỳ xuống cầu xin.
“Không đời nào.” Lý Thế Bình lắc đầu rất quả quyết: “Lần này chúng ta buôn bán với bệnh viện Đông Đình, không phải chỉ là vụ làm ăn nhỏ mấy triệu bạc, mà là làm ăn lớn gần 30 tỷ.”
“Chắc chắn người phụ trách bên đó sẽ không vì Trần Dật Thần quỳ xuống cầu xin mà mềm lòng.”
“Anh cảm thấy rất có thể sau lưng tên vô dụng này có người tai to mặt lớn nào đó đã giúp đỡ anh ta.” Lý Thế Bình suy đoán.
“Người tai to mặt lớn?” Vương Thi Viện bĩu mỗi, sau lưng một tên ở rể thì có thể có người tai to mặt lớn nào chứ?
“Thi Viện, lát nữa em tìm cơ hội nói chuyện với chú Vương, rồi thăm dò gốc gác tên vô dụng đó, xem thử lần này rốt cuộc anh ta đã lấy hóa đơn bệnh viện Đông Đình bằng cách nào.” Đáy mắt Lý Thế Bình thoáng qua tia lạnh lẽo, trước giờ anh luôn là người có thù tất báo, hôm nay Trần Dật Thần khiến anh mất mặt như thế trong công ty, nếu anh không trả lại anh ta gấp trăm lần, thì sau này anh đừng làm việc ở đây nữa.
“Vâng, hôm nay về nhà em sẽ hỏi ba em.” Vương Thi Viện gật đầu, suy nghĩ của cô hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597877/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.