“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu: “Bác sĩ Khương, viện trưởng Khương đang ở đâu?”
“Anh đừng gọi ba tôi là viện trưởng Khương nữa, cứ gọi là chú Khương đi, đâu phải anh không biết quan hệ giữa tôi và ông ấy đâu.” Khương Ngọc Đình tùy ý nói.
Trần Dật Thần gượng cười: “Được rồi, vậy chú Khương đang ở đâu?”
Khương Ngọc Đình cười hì hì: “Anh muốn biết?”
“Ừm.” Trần Dật Thần gật đầu.
“Anh gọi tôi một tiếng chị đi, tôi sẽ nói cho anh biết.” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ngọc Đình bỗng nở nụ cười gian xảo.
Trần Dật Thần đen mặt ngay, cô gái này định giở trò gì vậy?
“Bỏ đi, để tôi tự đi tìm vậy.” Trần Dật Thần thật sự không thể thốt ra một tiếng chị này.
“Này này, anh đi đâu thế?” Mắt thấy Trần Dật Thần thật sự định bỏ đi, Khương Ngọc Đình mới nhất thời cuống lên.
“Hôm nay ba tôi không ở trong bệnh viện, ông ấy đi Yến Kinh họp chuyên gia rồi.”
Trần Dật Thần ngừng bước, nhíu mày, Khương Trung Đình không có ở đây? Vậy anh nên tìm ai đây?
“Tôi có thể thay mặt ba tôi bàn bạc với anh.” Khương Ngọc Đình cười nói, như biết trong lòng Trần Dật Thần đang nghĩ gì.
Trần Dật Thần mỉm cười, không tiến tới ngay mà hỏi ngược lại: “Điều kiện gì? Tôi phải gọi cô một tiếng chị à?”
“Sao có thể chứ?”
“Chuyện hệ trọng như thế, một tiếng chị làm sao mà đủ?”
“Anh tưởng bỏ quá rồi đấy?” Khương Ngọc Đình thốt lên rồi phồng má, trông rất đáng yêu.
“Vậy cô muốn thế nào?” Trần Dật Thần hơi bất đắc dĩ hỏi.
Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597873/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.