“Bảo anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta!” Vương Thi Viện dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trần Dật Thần, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này, Vương Đức Phát liền chế nhạo nói: “Em gái, bây giờ đuổi tên khốn khiếp này đi, thật là quá dễ dãi với anh ta!”
“Làm sao cũng phải bắt anh ta giao ra miếng ngọc bội của nhà chúng ta, cùng bốn trăm năm mươi triệu tống tiền anh lúc trước, sau đó mới thả anh ta đi.”
“Miếng ngọc bội nhà chúng ta? Là sao?” Vương Thi Viện cau mày.
“Chuyện là như thế này …” Vương Đức Phát lại thêm mắm giậm muối kể lại câu chuyện, gần như đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trần Dật Thần, phỉ báng Trần Dật Thần từ đầu đến chân.
Nghe xong, khuôn mặt xinh xắn của Vương Thi Viện đột nhiên trở nên lạnh lùng vô cùng, cô ta không chịu được liếc nhìn Trần Dật Thần, mắng chửi: “Đúng là đồ rác rưởi tham lam!”
Sau khi mắng xong, cô ta đưa mắt nhìn Bành Diễm Phương:
“Mẹ, loại người này không cần phải nói nhiều với anh ta, gọi thẳng cho cảnh sát, để cảnh sát dẫn anh ta đi!”
“Con gái, đừng vội gọi cảnh sát, tên vô dụng này tát anh hai con hai cái, còn chưa tính sổ với hắn.” Bành Diễm Phương nham hiểm nói, trước khi cảnh sát bắt Trần Dật Thần đi, bà ta phải dày vò Trần Dật Thần cho hả dạ.
Vương Thi Viện nhẹ nhàng gật đầu.
“Tạp chủng, còn không mau quỳ xuống cho tôi!” Vương Đức Phát hét lên dữ tợn, có lẽ bởi vì có nhiều người nhà đứng sau lưng, cho nên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597856/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.